Lúc dì Vệ bước vào, hai mắt đã đỏ hồng.
Sắc mặt Dụ Phượng Kiều hơi tái nhợt, khóe mắt không thể dấu được vẻ mỏi mệt, người phụ nữ dù mạnh mẽ cách mấy, thì khi gỡ xuống gánh nặng trên lưng, cũng chỉ là một người phụ nữ đến tuổi trung niên mà thôi, dấu vết của tuổi tác đã in hằn trên khóe mắt.
“Miên à, bà lấy cái gương lại đây cho tôi xem lại mình một lát”.
Dì Vệ đưa cho bà một chiếc gương tròn.
Dụ Phượng Kiều nhìn bản thân mình trong gương, một gương mặt hết sức đoan trang, bà đếm thử số nếp nhăn trên mặt mình.
Rất lâu rồi bà không nghiêm túc nhìn lại bản thân, bà trong ký ức trẻ hơn gương mặt già nua trước mặt nhiều, Dụ Phượng Kiều ngày xưa không có nhiều dấu vết thời gian trên khóe mắt như vậy, nét mặt cũng không sắc bén đến thế. Nhớ ngày xưa, ngòi bút của giới báo chí đã từng miêu tả về bà rằng “mắt ngọc mày ngài, trong nhu có cương”, cũng có một số phóng viên nói bà và Thẩm Lưu Thư chính là “kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp”.
Ha, trên đời làm gì có kim đồng với ngọc nữ, cũng chẳng có ông trời nào tác hợp, chỉ có đôi nam nữ si tình mà thôi.
“Miên à, tôi thật sự đã già rồi”.
Dụ Phượng Kiều bùi ngùi than thở.
Dì Vệ cười nói: “Đúng là không còn trẻ, người khác ở cái tuổi này đã thành bà nội, ôm cháu chơi đùa rồi”.
Chẳng hiểu sao Dụ Phượng Kiều lại thấy nhói lòng, trừng đôi mắt phượng: “Con trai không biết phấn đấu thì tôi biết phải làm thế nào?”
Dì Vệ chỉ mỉm cười không nói.
Đặt chiếc gương xuống, Dụ Phượng Kiều nhận lấy ly nước Dì Vệ đưa, uống vài hớp lại hỏi: “Ông ta đã đi chưa?”
“Ông ta” là ai thì trong lòng họ đều biết rõ.
Dì Vệ đáp: “Đã đi rồi. Còn đòi vào thăm bà, bị cậu chủ đuổi đi mất. Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc ông ta có thật lòng quan tâm đến bà hay không, ông ta đến đây một chuyến, ngoài quan tâm đôi chân của bà, còn cầu xin thay cho Trác Nguyệt, muốn Mẫn tha cho ả đàn bà đó con đường sống”.
Dụ Phượng Kiều hừ lạnh một tiếng: “Chồn chúc tết gà thì lấy đâu ra lòng tốt? Ông ta quan tâm gì tới đôi chân này của tôi, ông ta chỉ muốn nhổ cái gai trong lòng ra mà thôi. Một ngày chân tôi chưa khỏi, ông ta nhìn thấy tôi lại nhớ tới quá khứ tôi từng vì ông ta mà nhảy xuống lầu gãy chân, khiến ông ta cảm thấy tội lỗi. Còn chuyện cầu xin thay cho Trác Nguyệt, cái đó thì thật lòng đấy, nhưng ông ta mơ mộng hão huyền quá rồi!”
Dì Vệ cũng tức giận: “Đúng thế, ông ta còn dám lên tiếng xin xỏ cho ả đàn bà Trác Nguyệt đó, không biết ông ta lấy đâu ra da mặt dày đến thế!”
Dụ Phượng Kiều híp đôi mắt phượng, đáy mắt lạnh lẽo: “Có trách thì trách bản thân tôi đã quá nhân nhượng, còn niệm tình cũ, cũng e ngại Lâm Hải phải đứng giữa, ném chuột sợ vỡ đồ nên mặc cho đôi cẩu nam nữ đó nhảy nhót trước mặt mình lâu như vậy. Bây giờ còn vươn tay tới chỗ con bé Mẫn, loại người này không thể nhân nhượng được, cứ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không biết trời cao đất dày”.
Dì Vệ nói: “Cũng may bé Mẫn không phải là người dễ bắt nạt, con giáp thứ mười ba đó đã bị tạm giam rồi, đủ để ả ta chịu chút khổ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!