Quyền Dạ Khiên lạnh lùng liếc nhìn cô: “Cứu sống người là được rồi, em còn bám theo ở bên người ta, em rảnh rỗi quá hả? Cậu cả nhà họ Dụ thiếu y tá ư, anh mời một đám đến cho anh ta, cần gì em phải đi hầu hạ?”
“Đâu phải hầu hạ, chỉ là nấu cơm nói chuyện mà thôi”.
Nam Mẫn thầm nghĩ: Chỉ cần đừng nói đến chuyện tái hôn hay quay lại với cô, thì tất cả đều dễ nói.
Bảo cô làm hầu gái già cô cũng đồng ý.
Ai bảo chuyện này khiến trong lòng cô cảm thấy thiếu nợ.
Tô Duệ hiểu tâm tư của Nam Mẫn, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Phải chăm sóc đến khi nào?”
Nam Mẫn suy nghĩ: “Thế nào cũng phải đợi tóc anh ta dài ra”.
“…”
Ba ông anh cạn lời.
Tô Duệ lại hỏi: “Vậy bao giờ em đi nước Y?”
Nam Mẫn ném hạt táo vào thùng rác, nuốt xuống miếng táo cuối cùng, mơ hồ nói: “Chờ hạng mục trường đua ngựa thuận lợi khai trương thì em đi ngay, khoảng sau Thất Tịch đi. Em muốn nhanh chóng gặp được anh cả, nghĩ thôi đã kích động”.
Cô dựa người vào phía sau, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải.
“Anh trai nào muốn đi cùng em không? Anh cả đã mua cho em một hòn đảo đó ~”.
Khoe khoang này của Nam Mẫn lập tức khiến ba ông anh bất mãn.
“Aiz yo, được rồi được rồi, biết anh cả mua đảo cho em rồi, bọn anh không có được chưa?”
Bạch Lộc Dư trừng mắt nhìn em gái: “Khoe khoang không biết xấu hổ”.
Nam Mẫn cực kỳ khoa trương cười châm chọc anh ta.
“Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là các anh có đi cùng em đến nước Y không?”
Vừa nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của anh cả, Nam Mẫn thật sự có chút sợ hãi: “Chuyện ‘vượt ngục’ lần này của em cũng xem như châm ngòi nổ rồi, anh cả tuyên bố tìm em ‘tính sổ trực tiếp’, các anh cũng không thể thấy chết mà không cứu”.
Bạch Lộc Dư lập tức chột dạ: “Anh không đi, anh cả muốn tìm em tính sổ, anh không đi tự chuốc lấy tai hoạ đâu”.
“Xì, thật không trượng nghĩa, anh đi rồi dù sao có thể gánh vác được một phần hỏa lực”.
Nam Mẫn vỗ vỗ anh nhỏ, sau đó hướng ánh mắt cầu cứu sang Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, anh đi đi mà ~”.
“Không đi”.
Quyền Dạ Khiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lão đại đâu có tặng anh một hòn đảo”.
“…”
Nam Mẫn chép miệng, giờ mới biết thế nào gọi là mang đá đập vào chân mình.
Mấy ông anh này thật sự ghen rồi.
Cô chưa từ bỏ ý định nhìn sang Tô Duệ: “Anh Duệ…”
“Messuri có cả đống việc, mấy ngày nữa anh đưa Tô Âm về”.
Tô Duệ tỏ ra lạnh lùng: “Chuyện của em, em tự giải quyết đi”.
Nam Mẫn: Aiz, thật cô đơn.
Cô vươn người lười biếng: “Xem ra em được định trước độc hưởng sủng ái của anh cả rồi”.
Ba anh: “…”
Đánh em gái phạm pháp không?
…
Phòng bệnh trong bệnh viện.
“Không phải chứ, vất vả lắm anh mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, chỉ nói một điều kiện như vậy với cô ấy?”
Lạc Ưu ngồi trước giường bệnh nhìn chiến hữu cũ, cảm thấy có khả năng sau khi anh u đầu sức trán, cả người cũng ngu theo rồi.
Ngay cả Phó Vực cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một, cậu lại không bắt lấy, bảo cô ấy quay về với cậu? Xem ra cậu thật sự muốn nhường cô ấy cho tôi rồi, cảm ơn trước nhé người anh em!”
Phó Vực chắp tay thành quyền với Dụ Lâm Hải, anh chẳng buồn để ý đến anh ta.
Lạc Ưu nhướn mày nhìn Phó Vực: “Sao hả, anh cũng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, muốn theo đuổi Mẫn?”
“Lời này của cô là thế nào, cái gì mà ‘cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga’ hả, cô đã từng nhìn thấy con cóc ghẻ nào đẹp trai như vậy chưa?”, Phó Vực chỉ vào bộ mặt đẹp trai của mình: “Hơn nữa, tôi không phải muốn theo đuổi, tôi luôn theo đuổi nhé, được chưa?”
Lạc Ưu không nhịn được liền bật cười: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhìn ra, vậy anh tiến triển thế nào rồi?”
“Tôi đây không phải… luôn theo đuổi, mà đuổi không kịp”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!