Giấc ngủ này có thể nói là ngủ đến trời đất quay cuồng.
Vừa nằm xuống, tỉnh dậy đã là hừng đông.
Khi tỉnh giấc, bên cạnh còn có thêm một người.
Cô khẽ nheo đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nương theo chút ánh sáng nhìn gương mặt khi ngủ đầy rực rỡ của Lạc Ưu… Chỉ là tư thế ngủ này hơi khó coi.
Có lẽ là sợ đánh thức cô, nên Lạc Ưu nằm rất xa, hơn nửa người gục dưới giường, tựa đầu lên đệm ngủ.
Mấy ngày nay Lạc Ưu theo Quyền Dạ Khiên chơi rất vui, ngày nào cũng chơi tới tận nửa đêm mới về.
Khi về còn không chịu sang phòng khách ngủ, nhất quyết phải chen chúc cùng một cái giường với cô, trước kia Nam Mẫn thường có anh hoặc em ngủ cùng, một mình sẽ không ngủ được, tật xấu này đến lúc lớn mới dần thay đổi.
Lạc Ưu đã quen với lối sống tập thể, ngủ một mình cũng không vào giấc được, vì thế hai chị em chẳng ai chê ai, hết sức hòa hợp ngủ cùng với nhau.
Nam Mẫn sợ cô ấy ngã xuống giường, muốn kéo cô nàng lên, tay vừa chạm vào cánh tay Lạc Ưu thì cô ấy đã tỉnh giấc.
Bao năm sống trong quân ngũ khiến cô ấy đã quen ngủ không sâu, có chút động tĩnh sẽ rất dễ tỉnh dậy, nhưng dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ ngơi, thần kinh cảnh giác cũng không còn căng như trước.
Lạc Ưu thức dậy nhưng cũng chưa tỉnh hẳn, ngón tay sờ mũi, nói lảm nhảm: “Anh Quyền, cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi, đừng ôm tôi”.
Nam Mẫn bất giác che miệng lại.
Ha, mới đó mà đã gọi người ta trong giấc ngủ rồi, tiến bộ cũng nhanh ra phết đấy chứ.
Cô đáp cái chăn lên người Lạc Ưu, rồi nhẹ nhàng bò từ trên giường xuống, rửa mặt một lát, chuẩn bị xuống nhà ăn điểm tâm.
Vừa mở cửa đã thấy được Quyền Dạ Khiên tựa vào tường, mới sáng sớm đã hút thuốc.
Nam Mẫn giật mình: “Anh hai? Sáng sớm mà anh đứng ngoài này làm gì vậy?”
Quyền Dạ Khiên kẹp điếu thuốc, thản nhiên nói: “Đi ngang qua”.
“…”
Em tin anh chết liền đấy.
Nam Mẫn nhìn thấu tính toán trong lòng anh ta.
Quyền Dạ Khiên rướn cổ lên, thăm dò vào trong xem: “Cô ấy dậy chưa?”
“Chưa đâu”.
Quyền Dạ Khiên nói: “Em xuống lầu ăn sáng đi, anh ở đây chờ cô ấy”.
Nói xong bèn lách người muốn đi tới, bị Nam Mẫn ngăn lại: “Đúng bên ngoài chờ, phòng con gái người ta mà sao đàn ông các anh lại tùy tiện vào thế?”
Quyền Dạ Khiên liếc nhìn cô: “Nói nghe như anh chưa vào phòng em bao giờ vậy”.
“Nhảm nhí, chúng ta là anh em ruột, sao mà giống nhau được?”
“Bớt nói nhảm lại, cho anh vào”.
“Không cho!”
Nam Mẫn chặn cửa gắt gao, trước khi Quyền Dạ Khiên nổi bão, cô nói: “Trừ khi…”
“Được, anh gửi lì xì cho em”.
Quyền Dạ Khiên không nói hai lời, lập tức gửi cho Nam Mẫn cái lì xì hai trăm.
Nam Mẫn bĩu môi: “Chỉ có thế?”
“Keo kiệt thế thì không nên vào”.
Nói thì nói thế, nhưng vẫn nhấn mở lì xì, nhận lấy.
Quyền Dạ Khiên gằn giọng nói: “Lì xì chỉ gửi được hai trăm!”
“Thì anh có thể chuyển khoản mà”.
Quyền Dạ Khiên nén giận, trực tiếp chuyển cho Nam Mẫn mười ngàn: “Đủ chưa?”
“Coi như tạm được đi”.
Nam Mẫn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn không nhấc chân đi, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh hai, lần này em sang nước Y không có món quà nào cho anh cả, anh ấy thích cái lư hương cổ của anh lâu rồi…”
Quyền Dạ Khiên thật sự muốn nổi điên, trầm giọng nói: “Nam Mẫn, em đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu!”
“Thế thì phải xem Ưu Ưu nặng đến mức nào trong lòng anh, chẳng lẽ cô ấy lại không bằng cái lư hương cổ đó ư?”
Nam Mẫn vô tội chớp chớp mắt.
Chẳng mấy khi có cơ hội cạp anh hai một miếng, không thể bỏ lỡ như thế được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!