Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Ba người đàn ông nằm trên chiếc ghế bên bờ cát, nhìn Nam Mẫn như người cá bơi qua bơi lại dưới nước, trên môi là nụ cười dịu dàng.

Ông Shelby cười hơ hớ: “Suy cho cùng vẫn là con nít, lúc mẹ các con còn trẻ cũng nghịch lắm, chẳng có lúc nào ngơi nghỉ”.

Lạc Quân Hành lắc đầu, nói: “Không bao giờ, mẹ điềm tĩnh hơn con khỉ con này nhiều”.

Hạ Thâm đồng ý gật đầu, trong ký ức của anh ta, tuy mẹ cực kỳ nóng tính nhưng lại không gây ra nhiều sự ầm ĩ như Nam Mẫn.

Ông Shelby nói: “Đó là do các con chưa từng thấy Lạc Nhân khi còn trẻ thôi, hoang dã và ngông cuồng lắm, chẳng có một người đàn ông nào đủ sức đánh với bà ấy, bố cũng chẳng thể làm được”.

Giọng ông ấy pha lẫn chút tiếc nuối: “Năm đó bố đã dâng hết tất cả tài sản mình có được tới trước mặt bà ấy, nhưng bà ấy vẫn không chịu gả cho bố”.

Lạc Quân Hành thản nhiên nói: “Mẹ đã tặng con cho bố, để bố có được một đứa con trai rồi, bố nên cảm thấy thỏa mãn đi”.

Nghe thấy những lời “đại nghịch bất đạo” đó, ông Shelby lại thấy rất hợp lý, nhếch môi cười hà hà: “Thế cũng đúng, chứ không làm sao bố có được một đứa con trai xuất sắc thế này?”

Không phải ông ấy chưa từng cưới vợ, cũng chẳng phải ông ấy không có con, nhưng cả vợ và con của ông ấy đều mắc bệnh nên qua đời, người dân địa phương nói rằng đó chính là lời nguyền rủa của gia tộc Shelby.

Ông Shelby từng mất đi tất cả hy vọng để sống, mãi đến một ngày ông ấy vô tình có được một đứa con trai đầy đủ tư cách và đầy bắt mắt thông minh, tất cả mới dần chuyển biến trở nên tốt hơn.

Hạ Thâm nghe bố con họ trò chuyện với nhau, lại nghĩ tới chuyện nhà mình, ánh mắt dần tối đi.

“Nhà chúng ta, làm gì có ai không phải là như thế?”

Sự xuất hiện của anh ta, dù đối với bố hay là toàn bộ nhà họ Hạ, đều là một sự cứu rỗi.

Mà sự xuất hiện của mẹ, dù là với anh ta, hay là những người anh em khác, cũng đều là sự cứu rỗi.

Nam Mẫn đã rời khỏi thành phố Nam được một khoảng thời gian.

Dụ Lâm Hải vẫn luôn ở thành phố Nam chờ đợi, không trở về thành phố Bắc.

Kiều Lãnh bên này có anh theo dõi sít sao, chuyện của Trác Huyên và Vương Bình anh cũng theo sát, chuyện này một ngày chưa giải quyết thì sự an toàn của Nam Mẫn vẫn chưa được bảo đảm, anh sẽ không thể yên tâm được.

Ông cụ Dụ biết Dụ Lâm Hải đang điều tra Trác Huyên, cứ tưởng bọn họ đang muốn quay lại vết xe đổ bèn tức giận gọi điện thoại tới mắng cho anh một trận.

Dụ Lâm Hải giải thích cả nửa ngày mới khiến ông cụ tin rằng mình không làm chuyện đó vì Trác Huyên, mà là vì Nam Mẫn.

Nghe nói là vì Nam Mẫn, ông cụ bên kia lập tức dẹp còi cất trống, thái độ thay đổi cả trăm tám mươi độ.

“À, vì con bé Mẫn hả, sao cháu không nói sớm, hại ông gào cả buổi trời”.

Dụ Hành Nghiêm nói: “Được rồi, ông mặc kệ chuyện của thanh niên các cháu, bản thân cháu tự coi mà làm đi. Nếu có thể theo đuổi được con bé Mẫn, xem như cháu lập công lớn”.

Cúp điện thoại, Dụ Lâm Hải thở hắt ra một hơi, lại có chút dở khóc dở cười.

Lại còn công với cả lớn nữa…

Ông cụ đã nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.

Anh bây giờ chẳng cần công cán gì, anh không mong lập công, chỉ cần tìm lại được quá khứ.

Trác Huyên và Vương Bình bên này có bất kỳ một động tĩnh gì anh cũng gửi tin nhắn báo cho Nam Mẫn, lại không dám nhắn nhiều quá, sợ cô phiền, cũng sợ cô hiểu lầm anh và Trác Huyên còn gì đó.

Lần nào Nam Mẫn cũng trả lời rất ngắn gọn, thường là “ừ”, “ừm”, “được”, dài hơn chút nữa thì là “tôi biết rồi”.

Anh thử tính múi giờ, cố gắng nhắn vào khoảng thời gian ban ngày hay chập tối ở Birmingham, sợ làm ảnh hưởng đến cuộc vui hoặc là thời gian nghỉ ngơi của cô.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận