Lạc Quân Hành về phòng tắm rửa, Nam Mẫn vào phòng bếp đun một nồi canh gừng để xua tan lạnh giá cho anh ta.
Từ phòng tắm đi ra, mùi máu tanh trên người Lạc Quân Hành hoàn toàn được rửa sạch, mặc một bộ đồ ở nhà, lại trở lại hình tượng quý tộc nho nhã kiêu ngạo.
“Nào, anh uống đi”.
Lạc Quân Hành ngửi mùi canh gừng xộc vào mũi, cũng phải cau mày: “Anh không muốn uống cái này, không bằng uống rượu”.
Anh muốn đến tủ rượu lấy rượu, lại bị Nam Mẫn tóm lại.
“Không được! Anh ướt sũng nước mưa rất dễ bị cảm, uống canh gừng là hiệu quả nhất, uống rượu cái gì chứ”.
Nam Mẫn nói: “Đây là cách của quản gia Triệu, rất có hiệu quả đấy. Nếu anh có ý kiến khác, em gọi điện hỏi bà ấy?”
Nghĩ đến vẻ càm ràm của mẹ Triệu, Lạc Quân Hành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Uống canh gừng.
Nam Mẫn hài lòng nói: “Thế mới ngoan”.
Lạc Quân Hành cau mày uống xong, cô đưa đến một cốc nước, anh vội vàng nhận lấy.
Uống canh gừng, dạ dày thực sự ấm hơn rất nhiều, người cũng ấm lên, không còn lạnh nữa.
Nam Mẫn nhìn sắc mặt của anh cả, không mong anh ta có thể chủ động nói với cô, bèn chỉ đành hỏi: “Thế nào rồi, anh hỏi được gì chưa?”
Ngón tay thon dài của Lạc Quân Hành cầm cốc thủy tinh, đầu ngón tay lóe trắng, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
Anh ta không nói với Nam Mẫn anh ta đã dùng thủ đoạn gì, cũng không muốn để cô biết quá trình, chỉ nói cho cô kết quả: “Cô ta nhận rồi. Năm đó là cô ta đồng lõa giết chết Ngôn Hề”.
Lạc Quân Hành cất giọng khàn khàn, nói ra hai chữ “Ngôn Hề” vô cùng khó khăn.
Yết hầu cuộn lên.
Nam Mẫn nheo hai mắt: “Kẻ chủ mưu là ai?”
Lạc Quân Hành ngước đôi mắt màu xanh thẫm, như biển lớn xanh biếc sâu không thấy đáy, bên trong nổi lên hào quang vô tận.
Anh ta chậm rãi, nhả ra cái tên đó như từ trong kẽ răng: “Tiêu Ân”.
Trái tim Nam Mẫn chấn động.
Lại là hắn!
Mối thù của họ với Tiêu Ân nói ra thực sự rất phức tạp, cũng không phải tư duy của người thường có thể tưởng tượng được.
Đó là một nhân vật còn bám dai, khó đấu hơn Kiều Lãnh.
Nam Mẫn biết huyết hải thâm thù của bố mẹ có liên quan đến Tiêu Ân, nhưng tuyệt đối không ngờ, ngay cả cái chết của chị dâu cả Ngôn Hề cũng liên quan đến Tiêu Ân.
“Tên Tiêu Ân này!”
Nam Mẫn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang điên cuồng trào ra ngoài, không áp chế nổi: “Rốt cuộc hắn đã làm gì?”
Không chỉ là Tiêu Ân.
Gia tộc Shelby có rất nhiều thế lực đối địch ở nước Y, Tiêu Ân muốn điều khiển gia tộc Shelby, nhưng bất luận là ông Shelby hay là Lạc Quân Hành, đều không chịu sự xếp đặt của hắn.
Hắn liền hợp tác với thế lực bên ngoài muốn tiêu diệt gia tộc Shelby, giết Lạc Quân Hành, nhưng vào lúc quan trọng, Ngôn Hề đã chặn một phát súng cho Lạc Quân Hành.
Một xác hai mạng, không thể cứu chữa.
Mấy năm nay sau khi Ngôn Hề chết, Lạc Quân Hành không tiếc mọi giá khiến một gia tộc khác mai danh ẩn tích ở nước Y, không còn ai dám nhắc đến, nhưng không ngờ trong vụ mưu sát năm đó, Tiêu Ân cũng nhúng một chân.
“Anh cả, chúng ta thực sự không thể ngồi yên đợi chết được”.
Nam Mẫn nói: “Tiêu Ân là kẻ điên, tất cả hành vi của hắn đều không thể phán đoán bằng tư duy bình thường, cho dù chúng ta ở yên tại chỗ bất động, hắn cũng sẽ không tha cho chúng ta, chi bằng chủ động xuất kích”.
Ánh mắt của Lạc Quân Hành trầm tĩnh như nước, thực ra lời của Nam Mẫn, anh ta đã suy nghĩ kỹ từ lâu.
Trước nay anh ta không phải là người ngồi yên đợi chết, mấy năm nay, anh ta cũng chưa từng dừng truy tìm Tiêu Ân, trên thực tế, người của anh đã từng giao đấu mấy lần với Tiêu Ân, tất cả đều thương vọng nặng nề, hai bên đều tổn thất.
Anh vốn không muốn để em trai em gái biết những chuyện này, sợ họ lo lắng, làm anh cả, chỉ hy vọng các em có thể sống cuộc sống người bình thường, bình an, mới không phụ sự ủy thác của mẹ.
Nhưng lần này, e rằng không được.
Khoảnh khắc được biết chân tướng cái chết của Ngôn Hề, anh ta nguyện chết cùng với Tiêu Ân, cũng phải báo mối thù này!
Vợ của anh ta, con của anh ta, không thể chết oan!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!