Lạc Ưu nói: “Cô ta nói hai người đều bị cùng một người phụ nữ cướp chồng, cùng là người bên trời lận đận, gặp nhau đây hà cớ gì phải quen biết trước, sẽ có một ngày có lẽ có thể trở thành bạn bè”.
“Ồ đúng rồi, cô ta còn bảo tôi chuyển lời cho cô, Vương Bình là Vương Bình, cô ta là cô ta. Mọi việc Vương Bình làm đều do bản thân ông ta tự nguyện, không liên quan đến Hạ Hiểu Văn và nhà họ Hạ”.
Nam Mẫn nghe xong lời này, trong lòng sững lại.
Câu cuối mới là trọng điểm.
Xem ra cuộc hôn nhân thứ ba của Hạ Hiểu Văn cũng sắp kết thúc rồi.
Nam Mẫn thể hiện mình đã tiếp nhận.
“Không nói những chuyện này nữa”, Lạc Ưu nói: “Hiếm khi có thời gian gọi điện cho cô, cô ở nước Y thế nào, có cuộc gặp gỡ tuyệt vời nào không?”
Nam Mẫn bật cười, oán trách nói: “Dưới sự giám sát của anh cả tôi, đừng nói gặp gỡ, không cấm túc tôi thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Lạc Ưu nghe vậy chỉ cười ha ha.
“Cô đừng chỉ cười vậy, cô và anh hai tôi thế nào rồi? Anh ấy rất thật lòng với cô đấy”.
Lạc Ưu nghe thấy tên của Quyền Dạ Khiên, xấu hổ cúi đầu: “Tôi cũng không biết, tôi cũng không có ý kiến gì với con người anh ấy, nhưng tình hình hai nhà chúng tôi mới quan trọng, xem bố mẹ tôi có thể chấp nhận không đã”.
“Đừng lo lắng, duyên phận ông trời đã định, có đánh cũng không đi”.
Nam Mẫn an ủi cô ấy.
“Vậy cô và lão Dụ thì sao?”
Lạc Lưu hỏi ngược lại: “Duyên phận giữa cô và anh ta đã hết chưa?”
Nam Mẫn khẽ ngước mắt, đứng ở cửa sổ nhìn sắc đêm bên ngoài, trong lòng mơ hồ.
Cô cũng không biết.
Chuyện tình cảm luôn như vậy, chuyện của người khác thì nhìn rất rõ, còn chuyện của mình thì hồ đồ.
…
Trời vào đêm, Dụ Lâm Hải lại thấp thỏm bất an.
Nói một cách chính xác, anh đã rất lâu rồi chưa ngủ một giấc trọn vẹn yên lành.
Dạo này tâm trạng bất an, anh cầm châm cài tóc của Nam Mẫn, vuốt ve hoa văn trên đó, lại giống như có thể mơ hồ bay đến một thế giới khác.
Giống như Giả Bảo Ngọc mơ vào trong ảo cảnh Thái Hư.
Nhưng anh lại mơ hoàn toàn khác với Bảo Ngọc, trong mơ, anh nhìn thấy hai bóng hình ngồi dựa vào nhau trên bậc thềm bồng bềnh tiên cảnh.
“Tiểu Mẫn”.
Anh khẽ gọi cô, Nam Mẫn quay người, anh cười đi về phía cô, tưởng rằng cô dựa lên người mình.
Nhưng người ngồi bên cạnh cô đột nhiên quay đầu lại, anh ngẩn người, dừng chân tại chỗ.
Nhìn thấy một khuôn mặt khác.
Là Ngôn Uyên!
Dụ Lâm Hải bật tỉnh dậy, hơi thở nặng nề, trán và lưng toát đầy mồ hôi.
Trong tay còn cầm cây châm đó, mồ hôi lòng bàn tay thấm vào trong hoa văn.
Anh lấy tay đỡ trán, lắc đầu hồi lâu cũng không thể định thần lại.
Từ trên giường lật người xuống, Dụ Lâm Hải ngậm một điếu thuốc, dựa vào ban công hút, làn khói thuốc mỏng thấp thoáng màu sắc trong đáy mắt anh.
Căn phòng số 88 bên cạnh chưa sáng đèn, người vẫn chưa quay về.
Ngôn Uyên đi thẩm vấn Kiều Lãnh, có thể thẩm tra ra điều gì không?
Cũng như vậy, Nam Mẫn ở Birmingham cũng trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được.
Cô cầm điện thoại đợi mail.
Ngôn Uyên không dùng wechat, không thích gọi điện, có chuyện gì đều thích gửi mail thông báo.
Anh ta đã hứa với cô, phía Kiều Lãnh có động hướng gì, sẽ lập tức thông báo cho cô.
Cô rất căng thẳng.
Vừa căng thẳng Ngôn Uyên có thể moi được gì từ miệng Kiều Lãnh không, cũng căng thẳng bố mẹ cô có thực sự vẫn còn trên đời không.
Trái tim thấp thỏm đập liên hồi, cần phải bình tĩnh lại.
Nam Mẫn với lấy áo choàng đứng dậy khỏi giường, lấy điếu thuốc từ bao thuốc trong ngăn tủ, đặt lên đầu ngón tay chậm rãi châm lửa, thỉnh thoảng hút một hơi, vỗ về trái tim rốt ruột lo lắng bất an.
Biết hút thuốc từ lúc nào, cô cũng quên rồi.
Hình như là khoảng thời gian sau khi bố mẹ gặp tai nạn giao thông, vừa điều tra chân tướng ‘cái chết’ của họ, vừa không thể không trèo chống sự nghiệp gia tộc to lớn, lúc đó gánh nặng đè trên vai đến mức cô không thở nổi.
Cuối cùng cô vẫn là người bình thường, không mạnh mẽ như người khác tưởng.
Mạnh mẽ là để cho người khác thấy, còn trong lòng yếu đuối thế nào, cô độc thế nào, cũng chỉ có bản thân biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!