“Ai nói không phải chứ? Các anh nói xem, tổng giám đốc Dụ cũng không kết hôn, không có con cái, gia tài sẽ để lại cho ai?”
“Sao người ta lại chưa kết hôn? Đã li hôn một lần rồi! Chẳng phải sau này lại kết hôn, kết quả vì cô dâu bị lộ hành vi đáng xấu hổ nên sau đó hôn lễ không thành công sao, sau đó nữa thì không nghe nói có tin gì nữa”.
“Chẳng phải Trác Huyên đó là tiểu tam à, đuổi vợ người ta đi, kết quả không được lên chính thất. Sao tôi nghe nói sau đó tổng giám đốc Dụ lại đi tìm vợ cũ?”
“Chẳng phải tổng giám đốc Dụ là cô gái nông thôn à, không môn đăng hộ đối, tôi cảm thấy không có khả năng quay lại lắm. Tôi lại nghe nói nửa năm nay tổng giám đốc Dụ thường xuyên chạy đến thành phố Nam, có quan hệ thân thiết với cô cả nhà họ Nam…”
“Đâu chỉ là nghe nói, tôi tận mắt nhìn thấy rồi. Hôm trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc thành phố Nam khai trương, tôi cũng đến hiện trường đưa tin, quan hệ giữa tổng giám đốc Dụ và tổng giám đốc Nam tuyệt đối không bình thường”.
Cho nên có vấn đề rồi, những người nên đến đều đến rồi, còn cô cả nhà họ Nam đó, có đến không?
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của chủ tịch tập đoàn Nam thị, nhưng bắt được hai hình bóng khác, có nhà báo hô lên một tiếng: “Ấy, đó chẳng phải là người dẫn chương trình Trác Nguyệt của đài Hoàn Á và Trác Huyên sao?”
Ống kính của máy quay lập tức chuyển hướng, tách tách chụp Trác Nguyệt và Trác Huyên.
Trác Nguyệt và Trác Huyên đều mặc váy đen, mặc dù trời mưa liên miên, bọn họ vẫn sạch sẽ, rất đẹp.
Trác Huyên khóc lóc đau khổ, sụt sùi, trông vô cùng đau thương, Trác Nguyệt dìu cô ta đi vào trong.
Vì cô ta khóc lóc suồng sã, nên ánh mắt mọi người đều nhìn qua bọn họ.
Kiều Lãnh chết rồi, Dụ Lâm Hải cũng chết rồi.
Khi Trác Huyên nghe được tin tức, dù thế nào cũng không thể chấp nhận, cảm thấy ông trời đang đùa với cô ta.
Làm sao có thể chứ?
Chẳng phải Kiều Lãnh dự định bỏ trốn trong chuyến đi đến nước T sao, vì vậy còn ‘giới thiệu’ cô ta cho Vương Bình, nếu không cô ta cũng sẽ không đắc tội lớn với Hạ Hiểu Văn.
Bị đánh rụng mất một chiếc răng, khuôn mặt cũng suýt bị đánh đến lệch đi.
Cô ta đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, còn đợi Kiều Lãnh trốn chạy thuận lợi, sau khi việc lắng xuống sẽ đón cô ta đi, cũng là một lối thoát.
Nhưng hắn lại chết như vậy?
Điều khiến cô ta không thể chấp nhận hơn là, Dụ Lâm Hải cũng chết!
Người đàn ông đã từng yêu cô ta, cũng thực lòng đối xử tốt với cô ta, cô ta còn suýt nữa thành vợ của anh, đã chết?
Thực ra cô ta từng nghĩ không chỉ một lần, Dụ Lâm Hải có từng yêu cô ta thật không?
Câu trả lời không chắc chắn lắm.
Bọn họ đúng là từng yêu nhau, ở bên nhau trong thời gian ngắn, anh cũng đối xử rất tốt với cô ta, cũng không để cô ta thiếu gì về mặt vật chất, cũng coi là chu đáo, dịu dàng.
Nhưng, cô ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Sau này khi cô ta ở cùng Kiều Lãnh, Vương Bình, cô ta đột nhiên hiểu ra, Dụ Lâm Hải không còn tình yêu như ban đầu với cô ta.
Thậm chí ngoại trừ lần cô ta giả bộ ho ra máu ở dinh thự nhà họ Dụ, anh bế cô ta đi bệnh viện ra, thì chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn với cô ta, lúc cô ta chủ động tiến xa hơn, anh cũng không làm với cô ta.
Thực sự thích một người không phải là chỉ hận không thể chiếm hữu người đó làm của riêng mình, nhét vào cơ thể mình sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!