"Không! Khương Mạn và tôi đã nói sẽ chia nhau thu nhập ngày hôm nay của cậu, vì vậy cậu sẽ nợ tôi 18 tệ." Tự Thiên Sách tính tiền một cách nghiêm túc.
Khương Tiểu Bảo tức giận đến sắp phát điên rồi. Đến nỗi sau khi mì được bưng lên, cậu ta vẫn tức giận đến mức không ăn một miếng nào.
Khương Mạn và Tự Thiên Sách cũng mặc kệ cậu ta, bọn họ ăn mì một cách vui vẻ.
“Quả thực, lượng mì ở đây khá nhiều.” Khương Mạn gật đầu khen ngợi.
Theo khẩu phần ăn của cô, có lẽ ăn ba bát thì cô mới no.
"Đúng vậy! Hương vị cũng rất ngon." Tự Thiên Sách ăn một miếng to: "Nghe nói tiệm này đã mở mười mấy năm rồi, giá cả cũng không tăng, 18 tệ thật sự không đắt."
Khương Tiểu Bảo đang tức giận, thấy bọn họ hoàn toàn không để ý tới mình, cậu ta bắt đầu tìm cái gì đó để nói:
"Thứ có giá 18 tệ cũng đáng để cho vào miệng à? Không biết tại sao các người có thể nuốt trôi được."
“Ồ, vậy thì cậu đừng ăn.” Khương Mạn trực tiếp cầm lấy bát mì, chia vào bát của mình một nửa rồi hỏi Tự Thiên Sách: “Anh có muốn ăn thêm không?
"Cho anh một chút."
Hai người họ chia mì trước mặt Khương Tiểu Bảo khiến cậu ta tức đến mức muốn lật cả cái bàn lên.
Nhưng khi ánh mắt Khương Mạn đảo qua, cậu ta lại trở nên ngoan ngoãn.
Tự Thiên Sách vừa ăn vừa cười thành tiếng.
Mặt Khương Tiểu Bảo tái xanh: "Anh cười cái gì?"
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thứ gì đó trị giá 18 tệ không thể bỏ vào miệng, đồ đệ, cậu kể chuyện cười khá giỏi đấy.” Tự Thiên Sách cười nói: “Nhà giàu có khác, bình thường đều dùng yến để súc miệng đúng không? "
Mặt Khương Tiểu Bảo đỏ bừng, cậu ta vô thức nhìn Khương Mạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý của tôi không phải như vậy..."
Tự Thiên Sách cười, không nói gì.
Khương Mạn vẫn im lặng.
Khương Tiểu Bảo không thể ngồi yên được nữa: "Chị..."
Cô uống một ngụm canh, liếc nhìn cậu ta: "18 tệ thật sự không là gì trong mắt của Bảo nhi gia cả. Dù sao cậu cũng là người có thể dễ dàng kiếm được 2000 tệ một ngày."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Khương Mạn gắp một miếng kim chi củ cải rồi nhai với vị giòm rụm. Bởi vì quá ngon nên cô nhướng mày, nhưng lời cô nói ra vẫn không giảm đi sự sắc bén:
"Nhiều người đến ăn ở quán này, tiền lương mà họ làm việc chăm chỉ một tháng có lẽ còn bằng chai rượu tối qua cậu đã uống."
“Họ không được học hành, không có năng lực và chỉ có sức mạnh đôi tay nên chỉ có thể dựa vào thế mạnh này để kiếm tiền, để có ăn một bữa như thế này.”
"Cậu khác với bọn họ. Cậu có xuất thân giàu có, được hưởng một nền giáo dục tốt và học ở một trường đại học danh tiếng."
"Nhưng tại sao sáng nay dù làm việc mệt muốn chết mà cậu cũng chỉ kiếm được 17 tệ?"
"Cậu xem thường 18 tệ này, nhưng thậm chí cậu còn không kiếm nổi 18 tệ."
Giọng điệu của Khương Mạn rất nhẹ, giống như vừa ăn vừa nói những chuyện tầm phào không đáng để tâm.
"Một số người đã thua ngay ở vạch xuất phát và sống như bát mì 18 tệ này. Nó không đáng tiền hay đắt đỏ, nhưng nó rất thực tế, nó có thể làm người ta no bụng."
"Có người ở vạch xuất phát đã thắng rồi, họ sẽ giống như tổ yến, đắt và rất có giá trị. Nghe nói có thể làm cho da mặt đẹp hơn, nhưng thực ra toàn là những lời lừa bịp."
Khương Mạn thổi váng mỡ trên tô mì rồi uống một ngụm, tỏ ra mãn nguyện.
Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo hỏi: "Cậu nghĩ mình là loại người nào?"
Khương Tiểu Bảo giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu ta muốn biện hộ cho bản thân, nhưng khi mở miệng lại không thốt ra được chữ nào.
Cậu ta không biết mình là loại nào ... Nhưng cậu ta nhất định không muốn trở thành loại người thứ hai! Cậu ta không muốn trở thành một kẻ thủ đoạn.
Nhưng cậu ta đã sống cho đến bây giờ ... 19 năm, chưa từng có ai hỏi cậu ta muốn trở thành người như thế nào và muốn làm cái gì...
Cậu ta sinh ra trong nhung lụa, không thiếu cơm ăn áo mặc, mọi người đều gọi là Bảo nhi gia, đi đến đâu cũng được người ta vây quanh.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao mình được hưởng tất cả những đại ngộ này...
Nhưng sau ba ngày này, khi nhìn lại 19 năm qua của mình, cậu ta chỉ cảm thấy nó trống rỗng ... như một tờ giấy vụn không có nội dung.