(Tôi ủng hộ bạn phía trên, mạng thần kinh không đơn giản như vậy, nếu giải quyết được điểm này, chẳng phải có thể tạo ra một robot AI có khả năng tự suy nghĩ rồi à?)
(Ha ha, Khương Mạn chém gió quá, vậy thì không cần đến các nhà khoa học nữa rồi. )
(E rằng tạo hình nhân vật của Khương Mạn lần này sắp sụp đổ rồi…)
(Các bạn phía trên đều là chuyên gia à? Bạn có thể làm được thì làm đi, tất cả các bạn đều tốt nghiệp sau tiến sĩ à?)
A Tam đọc những bình luận đang lướt qua điên cuồng trong livestream thì không khỏi toát mồ hôi. Anh ta nháy mắt với Khương Mạn bảo cô chú ý đến lời nói nhưng đều bị cô phớt lờ.
Anh ta lo lắng nhìn Khương Vân Sênh, nhưng lại thấy đối phương có vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nhìn em gái mình với vẻ ngưỡng mộ.
A Tam: "..." Thôi vậy, không thèm nhắc nữa.
“Em sẽ làm công việc này!” Khương Tiểu Bảo ngay lập tức đồng ý.
“Đừng vội đồng ý như vậy.” Khương Mạn uể oải nói: “Nếu không hoàn thành được 50 đơn hàng, hoặc bị đánh giá không tốt và hoàn đơn, ngoài bài tập ở trường, cậu phải làm cho tôi 10 bản luận văn. "
Khương Tiểu Bảo nhíu mày.
Mười, mười bản?
Giọng điệu của Khương Mạn nhẹ nhàng: "Số chữ trong mỗi bản không cần quá nhiều, hơn 10.000 chữ là được."
Lông mày Khương Tiểu Bảo co giật mạnh hơn.
Hay lắm, số lượng chữ yêu cầu trong luận văn ở trường chỉ có 6000-8000 chữ thôi? !
Thấy cậu ta do dự, Khương Mạn hỏi tiếp: "Không phải cậu thông minh đến mức Văn Khúc Tinh cũng phải ghen tỵ sao? Cậu sợ rồi à?"
Bảo nhi gia có phải là người có thể nuốt giận không?
"Sợ cái gì chứ! Chị cứ chờ xem, em không thể chuyển gạch nhưng giao đồ ăn thì có gì khó! Không phải chém gió chứ em được gọi là thần xe ở khu Thiên Dương, Bắc Thành này đấy!"
(Bắt đầu rồi! Bảo nhi gia đã lại bắt đầu rồi!)
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!