Sau khi đến nơi, Khương Tiểu Bảo cùng đám người Khương Mạn đi thẳng vào đó. Khi nhìn thấy tình trạng hỗn loạn trong biệt thự, bảo an và cảnh vệ vẫn còn ở đó, Khương Tiểu Bảo cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
"Có chuyện gì vậy?!"
Người giúp việc lo lắng nói: "Cảnh vệ đã phát hiện có vài tên trộm lẻn vào, đang kiểm tra xem có mất thứ gì không."
Kẻ trộm?
"Cô tôi đâu?!"
"Bảo nhi gia đang nhắc đến cô Khương sao? Cô ấy không có ở biệt thự. Tối hôm qua cô ấy đã được đón đi rồi."
Khương Tiểu Bảo sững sờ, không ở đây sao? Được đưa đi rồi à?
"Ai đón đi vậy?"
Ngay khi người giúp việc định trả lời thì điện thoại di động của Khương Mạn đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Trong lòng cô có dự cảm, nhấn nút nghe.
"Alo, tôi là Khương Mạn."
"Xin chào Tiểu Mạn, ta là Khương Nghiệp Minh. Nhược Lai đang ở chỗ ta, hiện cô ấy rất an toàn, cháu có thể yên tâm."
"Nói với Tiểu Bảo, ta đang ở nơi dạy nó câu cá khi nó còn nhỏ, nó sẽ đưa cháu đến đây."
"Cha của em nói rằng cô đang ở chỗ ông ta. Ông ta đang ở nơi dạy em câu cá khi em còn nhỏ. Em có nhớ nó ở đâu không?"
Khương Tiểu Bảo gật đầu: "Em nhớ! Đó là căn cứ bí mật của em và cha em!"
"Chúng ta lên xe đi, em chỉ đường."
Cậu ta gật đầu, đi ra xe.
Arthur nói: "Thím ơi, đây có thể là một cái bẫy không?"
Khương Mạn suy nghĩ rồi nói: "Sau khi tới chỗ đó, thím và Tiểu Bảo sẽ đi vào, còn cháu ở bên ngoài."
Arthur cau mày nhưng rồi vẫn đồng ý.
Trên đường đi, Khương Tiểu Bảo chỉ đường, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Trước đó cậu ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc này cả người mới nhẹ nhõm được một chút nhưng nghĩ đến tình cảnh mình sắp phải đối mặt, trong lòng lại thấp thỏm không thôi.
"Chị ơi ... tối qua em đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa cha và anh cả của em."
Khương Mạn không nói gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!