Đột nhiên, bàn tay Tang Điềm truyền tới một cảm giác vững chắc kèm theo chút ấm áp, trên cổ tay có thêm một chuỗi vòng tay ngọc bích.
Màu xanh đậm, xinh đẹp khiến người ta nhìn vào liền sáng cả mắt.
Chiếc vòng tay ngọc bích mang theo một chút ấm áp, là nhiệt độ của Khương Nhuệ Trạch.
“Đây là cái gì?”
“Quà sinh nhật.” Khương Nhuệ Trạch tùy ý nói: “Tôi phải rời khỏi Đế Quốc một thời gian, ngày sinh nhật cô chưa chắc đã về kịp, cho nên tôi tặng cô trước vậy.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vip. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tôi không cần! Anh lấy về đi!”
Tang Điềm nhanh chóng gỡ chiếc vòng tay xuống, tuy cô không hiểu gì về đá quý, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy vòng tay ngọc bích nào xanh tới mức này.
Đoán thôi cũng biết là rất đắt!
“Chỉ là vòng hạt thủy tinh thôi mà, không cần thì cô vứt đi.”
Khương Nhuệ Trạch vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Thủy tinh?”
Khương Nhuệ Trạch: “Ừm, mua ở quầy hàng rong.”
“Thật chứ?”
“Nếu không thì sao?” Khương Nhuệ Trạch trêu chọc: “Tôi cũng đâu phải thằng ngốc, không lẽ lại đi tặng ngọc lục bảo cho cô chắc?”
Tang Điềm thầm nghĩ cũng đúng, quay đầu trừng mắt với anh ta: “Anh có biết cách nói chuyện đàng hoàng tử tế không vậy!”
“Đi đây.” Khương Nhuệ Trạch không tiếp tục đùa giỡn với cô, chăm chú nhìn cô một lúc.
Tang Điềm bị anh ta nhìn tới đỏ cả mặt.
“Ăn uống cho đàng hoàng, ăn nhiều một chút, bây giờ quá gầy rồi, đánh người chẳng khác nào gãi ngứa.”
Khương Nhuệ Trạch nói xong liền rời đi.
Tang Điềm nhìn bóng lưng của anh ta, đôi mắt sáng lên: “Khương Nhuệ Trạch.”
“Hử?”
“Anh xuất ngoại là đi đâu?”
Khương Nhuệ Trạch im lặng một lúc: “Nước C.”
“Đất nước của cây Phong à……vậy anh mang về cho tôi mấy cái lá cây phong nhé, phải là loại to hơn cả mặt ấy.”
Tang Điềm giấu tay đằng sau lưng, sờ lên chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, rời tầm mắt: “Tôi đợi anh.”
Khương Nhuệ Trạch hơi sững lại, mỉm cười: “Được.”
Sau khi anh ta đi, người khác mới đi tới, Tang Điềm sờ viên ngọc trên cổ tay, có hơi mất mát.
“Tang không cay, cái con bé yêu tinh này! Em giấu giỏi quá nhỉ!!”
Anh Lưu kích động: “Có phải em đã sớm biết anh ta là ông chủ đứng phía sau M&P rồi không?”