Cô muốn lật ngược thế cờ, nhưng cuối cùng đành phải lựa chọn khuất phục.
Sau khi tắm xong đã là một tiếng đồng hồ sau.
Cô đang quấn ga trải giường, nhìn quần áo bị xé vụn trên mặt đất, vô cùng đau đầu.
"Chút nữa sẽ có người mang quần áo tới."
“Đều tại anh đấy!” Khương Mạn đùn đầy trách nhiệm, kéo chăn xuống một chút để lộ ra một vùng da thịt trắng như sứ.
Hai chân cũng dạng ra, khắp người cô đều có vết đỏ, từ vai, ngực, thậm chí cả chân cũng có… Tất cả đều là kiệt tác của ai đó!
"Lịch trình mấy ngày tới nếu em không quấn thành cái bánh ú thì em sẽ không dám gặp ai mất."
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, vươn cổ ra, chỉ vào cổ và xương quai xanh của mình: "Đây là vết cắn, cào của đồ xấu xa nào."
Đêm qua anh vô cùng điên cuồng nhưng những nơi có dấu vết đều có thể che đậy được. Không giống như cô, cô hoàn toàn bị ép đến nổi giận buộc phải cắn vào xương quai xanh vào cổ anh.
“Tất cả đều tại anh đấy!” Khương Mạn ném nồi kéo chăn bông xuống, lộ ra một vùng da thịt trắng như sứ.
Khương Mạn ho khan một tiếng rồi lại quấn chặt cơ thể mình lại rồi nói: "Anh đang trách em à?!"
"Sao anh dám?" Bạc Hạc Hiên bóp má cô.
Nửa tiếng sau, chị Lam và Cố Trầm cùng với đội ngũ trang điểm tới.
Bạc Hạc Hiên sang phòng bên cạnh.
Sau khi chị Lam bước vào phòng, vẻ mặt của chị ấy vô cùng đặc sắc.
Thợ trang điểm và Lộ Lộ đã đỏ mặt đến mức quá quen rồi.
Ôi trời ơi...Trận chiến này mới kịch liệt làm sao!
Bình thường Bạc trông như một vị thần lạnh lùng và tiết chế, nhưng kết quả... không ngờ...
Nhất là lúc Khương Mạn đang quấn ga trải giường đi vào phòng tắm thay quần áo, lúc đi đã vô tình làm lộ ra một chút cảnh xuân xinh đẹp.
Khi Lộ Lộ và chị Lam nhìn thấy những vết đỏ trên cơ thể cô, lông mày của họ nhíu lại.
Chị Lam xoa xoa khuôn mặt hơi nóng của mình: "Chị tưởng tối hôm qua chỉ có đại đa số cư dân mạng phát điên."
"Điên nhất vẫn là hai người."
Ở một căn phòng khác, Cố Trầm nhìn dáng vẻ người đàn ông tiết chế trước gương trang điểm, biểu cảm như tách ra làm đôi.