(Vương võ thần của chúng ta nghiêm túc thì sao? Leo núi nhanh có vấn đề à?)
Mấy người bị mất dấu lúc trước, sau khi được PD của Thường Hấn Nhi thông báo, thì PD phụ trách quay Bạc Mạn cũng đi tới đây.
Đối với ánh mắt u uất của mấy đồng chí này, Khương Mạn nói: “Cuộc thi kết thúc, anh yên tâm, chúng tôi đảm bảo không chạy nữa.”
Sau khi ăn hết hủ tíu, Bạc Hạc Hiên trả tiền xong, Khương Mạn và anh đi qua một chỗ khác.
Thường Hấn Nhi không nhịn được hỏi: “Bên đó đâu phải đường lên núi.”
“Không phải được tự do hoạt động sao? Chúng tôi đâu có lên núi.”
Thường Hấn Nhi: “???”
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đúng là không định lên núi, chỉ đi loanh quanh trang trại. Đi được khoảng một tiếng thì quay về trang trại. Sau đó trở về phòng, tránh máy quay, từ đó không nhìn thấy bóng đâu nữa.
Cư dân mạng ai cũng có một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, hai người này có phải quá tùy ý ở chương trình rồi hay không?
Đồng thời mấy camera được lắp trong phòng cũng đồng loạt đình công, chỉ có mấy cái máy quay theo khách mời lên núi được chiếu, vì vậy cư dân mạng cũng không để ý cái khác.
Đương nhiên nhân viên trong đoàn phát hiện ra việc này.
Còn chưa đợi mọi người điều tra rõ ràng thì Khương Mạn đã đi đến cửa thang máy, gọi đối phương: “Đạo diễn Ngô, phó đạo diễn Lưu, chúng ta nói chuyện được không.”
Nhân viên đang chuẩn bị đi kiểm tra thiết bị, nhìn tình hình nói: “Cô Khương, mọi người cứ nói chuyện của mọi người, chúng tôi kiểm tra thiết bị, camera trong phòng của các khách mời hình như có chút vấn đề.”
“À, vậy hả?”
Khương Mạn do dự chút, sau đó mới mở cửa: “Vậy mọi người mau đi đi.”
Đôi mắt long lanh chớp chớp, sau đó tay gõ nhẹ, tính toán thời gian.
Khi nhân viên vừa bước vào phòng của Vương Tuệ Kỳ cũng là lúc Bạc Hạc Hiên với sắc mặt cực kỳ bình thường bước từ trong phòng khác ra, nhẹ nhàng gật đầu với Khương Mạn.
Khương Mạn biết là thời điểm đã tới, nở nụ cười xán lạn.
Lúc này phó đạo diễn cũng kéo theo đạo diễn Ngô với vẻ mặt không thiết sự đời đi lên.
Người đi trước cười nói: “Vừa hay chúng tôi cũng muốn nói chuyện với hai người.”
“Đằng sau trang trại có một khu rừng nguyên sinh, chúng ta ra đó nói chuyện nhé.”
Khương Mạn chỉ chỉ: “Người không liên quan thì đừng có đưa theo.”
Ý là đừng có đưa PD theo. Phó đạo diễn và Ngô đầu trọc đương nhiên hiểu.
Bốn người xuống dưới nhà, nhân viên kiểm tra thiết bị cũng từ trong phòng đi ra, mồm còn đang lẩm bẩm: “Kỳ lạ, camera vẫn bình thường mà, lúc nãy là sao nhỉ?”
Sau khi đến khu rừng nguyên sinh, còn chưa đợi phó đạo diễn nói, bọn họ đã nhìn thấy một nhóm người đi ra từ khu rừng.
Sắc mặt hai vị này vô cùng khó coi.
“Khương……cô Khương và anh Bạc đang muốn làm gì?”
Mặt phó đạo diễn tái đi, mặt Ngô trọc đầu vẫn là vẻ không thiết tha sự đợi kèm thêm chút đau khổ.
“Phó đạo diễn không phải vội, chỉ có chút chuyện cần hai người phối hợp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!