Câu này vừa nói ra biểu cảm của cả cha Tang và mẹ Tang đều trở nên cổ quái.
Anh Lưu có chút không dám nhìn đối phương. Anh ba nhà họ Khương ơi….tự nhiên anh khéo thế, anh có biết thế nào gọi là khéo quá hỏng việc không?
Cha Tang khụ một tiếng, cầm cốc trà lên nhìn sang vợ mình một cái.
Có chút không bình thường.
Trong lòng Khương Nhuệ Trạch lại càng hoảng loạn, chợt nhìn thấy chiếc vòng ngọc phỉ thuý trên bàn, anh ta có chút sốt ruột. Cha Tang cũng chú ý biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
Lúc này chợt hỏi một câu. “Chiếc vòng này là cậu tặng Tang Điềm?”
“Vâng……”
Trong lòng cha Tang càng phức tạp, ông điều chỉnh lại cảm xúc mở miệng nói: “Cảm ơn cậu….Tiểu Trạch, nhưng mà cái vòng này quá đắt tiền, Tang Điềm không thể nhận được.”
“Không, chú đừng hiểu nhầm cháu, cháu chỉ là……”
Khương Nhuệ Trạch đúng là không biết cách nói chuyện, lại thêm căng thẳng, cho nên cả người cứ lắp bắp. Bộ dạng căng thẳng của anh ta làm cho cha Tang và mẹ Tang không nhịn nổi cười.
Cậu bạn trẻ này lúc từ trên xe bước xuống nhìn thật sự rất hổ báo, vậy mà bây giờ lại hoảng loạn thành cái dạng này?
Cha Tang nhớ lại lúc ở bệnh viện, việc mà Khương Mạn đã từng nói. Ông ta biết kẻ ném Vịnh Vịnh xuống là vì mục đích trả thù Tang Điềm, hơn nữa là vì con gái ông dính líu tới nhà họ Khương, cho nên mới bị đối phương làm vậy.
Lúc đó cha Tang đã cảm thấy có gì đó kỳ quái. Kể cả con gái mình và Khương Mạn là bạn tốt thì đối phương cũng không đến mức muốn trả thù như vậy, cũng quá điên dồ rồi.
Nhưng sau khi gặp Khương Nhuệ Trạch, ông liền hiểu. Làm một người cha, cha Tang không thể không lo lắng.
Ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ tới gả con gái mình vào gia đình hào môn. Chỉ muốn Tang Điềm có thể vui vẻ sống qua ngày, nhưng nếu ở với người đàn ông ở trước mặt này, sự an toàn của Tang Điềm……
Nói thật thì cha Tang không hề yên tâm. Chuyện của Vịnh Vịnh thật sự làm ông ta sợ kiếp vía.
“Tiểu Trạch, thanh niên bọn cậu làm việc gì thì đều tự mình quyết định, người làm cha mẹ cũng không thể nói nhiều được.”
“Nhưng tôi hy vọng con gái tôi có thể bình yên sống, nào sợ nó có cuộc sống bình thường, cậu có hiểu sự lo lắng của tôi không?”
Mặt Khương Nhuệ Trạch tái đi vài phần.
“Xin lỗi, chú và dì, tại vì việc nhà cháu mà làm mọi người kinh sợ.”
Khương Nhuệ Trạch đứng dậy cúi người xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!