Mặt Ngụy An Nhiên âm trầm bất định, sau khi bị Khương Mạn công kích thì khí thế của hắn giảm hẳn một nửa. Kể cả khi ống kính vẫn chưa dừng phát trực tiếp, anh ta cũng chả dám ngang ngược. Cả cõi lòng đang suy nghĩ cách tẩy trắng cho bản thân. Kể cả không tẩy trắng được thì cũng phải kéo được người khác xuống nước cùng, cùng nhau mất mặt.
Nhưng mà hình như nhiệm vụ này anh ta không làm được. Cả đoạn đường về, biểu cảm của Ngụy An Nhiên vô cùng hoang mang, lúc tới gần cái hố ở gần đó Ngụy An Nhiên đưa mắt nhìn một cái rồi dừng lại một lúc.
“Khương Mạn, tôi thật sự không biết tại sao, tôi rất muốn bảo vệ cây cối, nói thế nào cũng không muốn chặt……”
Ngụy An Nhiên làm bộ vội vàng sầu não, mắt chớp chớp một giây như là sắp khóc. “Tôi lúc nãy cũng là vội quá mà hồ đồ, Khương Mạn cô đừng giận, tôi không trách cô đâu, tại tôi không biết phải làm sao……”
“Đều tại tôi không có kiến thức, tôi cũng muốn giúp tìm chút đồ để làm chuồng cho ngỗng, Nhóm PD cũng đâu có cản tôi.”
“Lần đầu tôi tới nông thôn, thật sự không có kinh nghiệm……”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
Ngụy An Nhiên thay đổi thái độ vội vã biến hoá cho hợp hoàn cảnh, không ngừng nhìn vào ống kính nhận sai. Đôi mắt đỏ hoe, nhìn như có một vòng nước chạy quanh mắt mà không sao rơi xuống được.
Mặt nhóm PD cũng cực khó coi, cái tên này đúng là xấu xa, định đẩy trách nhiệm lên đầu họ!
PD quay qua nhìn Khương Mạn, cái ánh mắt này……
Cứ như là đang nhìn hy vọng của cả thôn, Khương võ thần, chiến anh ta đi!
Khương Mạn híp mắt, đột nhiên nói một câu vu vơ: “Tôi cũng hiếu kỳ anh chăm sóc da ở đâu vậy?”
Ngụy An Nhiên: ???
PD Tang Điềm Tôn Hiểu Hiểu: ? Cái tình tiết gì vậy? Sao tự nhiên lại hỏi sang chăm sóc da.
Khương Mạn đổi lại lời một lần nữa: “Dưỡng da dày như vậy.”
“Phì –”
Tang Điềm là người đầu tiên phì cười, nhanh tay che miệng lại. Ánh mắt Ngụy An Nhiên thay đổi.
Khương Mạn lắc đầu: “Đừng có dùng cái ánh mắt oan ức nhìn tôi như vậy, nếu anh giỏi anh nhỏ thử vài giọt nước mắt cá sấu ra đây xem nào.”
“Giả vờ tội nghiệp mà cũng kém như vậy……ài…..” Khương Mạn than một câu: “Sự yếu kém của anh chắc cũng nhét đầy được mấy gian nhà.”
Tôn Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh không lên tiếng, lúc bị Khương Mạn công kích anh ta cũng đứng ở bên cạnh như trời trồng, có thèm nói đỡ cô ta câu nào đâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!