Cô ta khẳng định bị một câu nói “không có người ngoài” của Tang Điềm làm cho kích động rồi! Aaa! Tôn Đại Ngọc……Ơ! Tôn Hiểu Hiểu tỉnh táo lại ngay!
Không khí trên bàn ăn trở nên dễ chịu hẳn, ngày mai là phải tạm biệt nhau rồi……Cứ nghĩ tới vậy Tang Điềm lại thở dài:
“Không biết ‘Cuộc sống khác’ có làm tiếp không nhờ, em thấy chương trình này cực kỳ có ý nghĩa.”
Tổ chương trình chó thì chó thật, nếu không có bug to như Khương Mạn ở đây thì khách mời thành khổ sai hết rồi. Nhưng nói thế nào thì chương trình cũng rất có tâm, dùng một cách thức vui vẻ để cho mọi người thấy vẫn còn những mảnh đời khác biệt trên thế giới này.
Trong thời gian này, vấn đề được thảo luận nhiều nhất trên internet chính là những người già neo đơn và những đứa trẻ ở vùng nông thôn. Cũng có nhiều người quan tâm tới nơi này hơn, nhưng tiếc rằng……
Tang Điềm lại thở dài: “Em đang nghĩ sau khi chúng ta rời đi, mấy bạn nhỏ này sẽ như thế nào?”
Một tiếng động từ ngoài vườn chuyền tới, mọi người quay qua nhìn thì thấy tổng đạo diễn, trên tay còn cầm một chai rượu trắng, đầu tóc bù xù, hai mắt đầy tơ máu, nhìn đã thấy rắc rối tới rồi.
“Ông Lý.”
Mọi người gọi một tiếng để ông qua đây ngồi. Tổng đạo diễn tên Lý Phùng Xuân, biệt danh riêng là: Lý Lão m chắc là vì lão ta quá u ám nên mọi người mới gọi như vậy!
Ông ta ngồi xuống bắt đầu uống. “ ‘Cuộc sống khác’ tạm thời ngừng phát sóng, sau này có quay tiếp hay không còn đợi thông báo, khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi.”
“Tổ chương trình cũng có chỗ không được chu đáo, mong mọi người tha thứ.”
Không khí nhất thời trầm xuống. Lão chó âm u này tự nhiên nói mấy câu chân thành làm mọi người trầm mặc.
Khương Mạn bĩu môi: “Xin lỗi.”
“Cũng không trách cô.” Lão Lý sờ sờ tay, “Ngụy An Nhiên ngu ngốc, chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm, không kịp thời cản anh ta lên núi chặt cây bừa bãi. Chuyện anh ta ngã xuống hố là do anh ta tự làm, không thể trách ai được…..”
“Ồ……Tôi không xin lỗi vì cái này, tôi cũng cảm thấy bản thân có chỗ sai.”
Khương Mạn thẳng thắn nói: “Tôi xin lỗi vì không sớm chút tống cổ tên Nguỵ thiếu tiền kia đi.”
“Chuyện này thì Đại Ngọc cũng phải chịu trách nhiệm, lúc đầu cô ấy diễn giỏi quá là lu mờ cả tên Nguỵ thiếu tiền kia, ài……”
Khương Mạn tiếc nuối lắc đầu, vẻ mặt lên án: “Làm người vẫn nên khiêm tốn chút.”
Lão Lý: “……”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!