“Con khốn! Cái con khốn Khương Mạn!”
Hoa Viện tức đến nghiến răng nghiến lợi, gọi ngay cho Lý Vân:
“Đừng cho rằng chuyện của Tề Lỗi cứ vậy mà cho qua, tôi không cần biết bà dùng cách gì, chỉ cần Khương Mạn sống tốt một ngày, thì bà đừng mong được sống yên ổn!”
Tiếp theo đó, cô lại gọi điện thoại cho một người khác.
“Ra tay đi, tôi muốn anh bằng bất cứ giá nào cũng phải nắm trong tay toàn bộ động tĩnh của Khương Mạn.”
Đầu dây bên kia, đối phương phát ra tiếng cười: “Không thành vấn đề.”
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, sự căm tức trong mắt Hoa Viện vẫn chưa vơi đi, mãi tới khi bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cô ta nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài chính là Phong Lăng.
Hoa Viện kéo anh ta vào, không kịp chờ đợi mà tiến tới hôn.
Trong mắt Phong Lăng lóe lên vẻ thiếu kiên nhẫn, trên mặt vẫn bày ra ý cười, đẩy cô ta ra, tiện tay đóng cửa.
“Viện Viện, trước hết em đừng gấp.”
“Không.” Hoa Viện cọ người tới, giọng điệu oán giận: “Lâu lắm không gặp, anh cũng chẳng nhớ tới em.”
“Đồ ngốc, anh không nhớ em thì nhớ ai?” Giọng Phong Lăng dịu dàng dỗ dành cô ta.
Ánh mắt Hoa Viện khẽ động, đẩy anh ta ra một chút, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Anh nói xem? Bao nhiêu năm rồi, có phải là anh nên cho em một câu trả lời rõ ràng không, trên người Khương Mạn kia rốt cuộc có thứ gì đáng để anh phải tốn công tốn sức vậy?”
Phong Lăng nhăn mày, lại là chuyện này!
Anh ta chỉnh lại cổ áo, mất kiên nhẫn nói: “Anh nói rồi, chuyện của Khương Mạn em đừng nhúng tay vào, cô ta có giá trị lợi dụng đối với anh.”
“Cô ta thì có giá trị lợi dùng gì chứ! Ba ruột là kẻ nghiện cờ bạc, mẹ ruột thì làm vợ lẽ của ba em, ban đầu nếu không phải vì anh, em sẽ đồng ý cho mẹ cô ta bước vào cửa nhà em sao?” giọng nói chói tai của Hoa Viện vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!