Khi cửa thang máy mở ra, người đó mở cái lọ đang cầm trên tay ra và hất vào trong thang máy.
"Ơ? Người đâu?" Người phụ nữ đó vô cùng bất ngờ.
Khương Mạn đưa điện thoại cho Lộ Lộ rồi bước ra ngoài.
"Đang tìm tôi à?"
Khi người phụ nữ đó nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở phía thang bộ, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bà ta vội chạy đến, tạt nốt nửa phần dung dịch còn lại trong lọ ra.
Khương Mạn đứng yên tại chỗ, giơ tay phải lên, chiếc ô kêu “soạt” một tiếng rồi mở ra. Chất lỏng đập vào bề mặt của chiếc ô, dội ngược trở lại và bắn thẳng vào người phụ nữ đó.
“A!!” Một tiếng hét vang lên.
Một cảnh tượng hỗn độn ở hành lang, thứ người phụ nữ đó tạt là sơn màu đỏ tươi.
Khương Mạn hạ thấp ô xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước: "Bà nên cảm thấy may mắn vì trong lọ không phải acid sulfuric."
Lý Vân cởi mũ và khẩu trang ra, toàn thân nhuốm đầy sơn đỏ, trong lòng vô cùng tức giận.
Lộ Lộ và A Triết còn tức giận hơn: "Tôi khuyên bà nên thành thật, đừng làm loạn nữa! Chúng tôi đều đã ghi hình lại bằng chứng rồi!"
"Báo cảnh sát đi! Mau bắt người phụ nữ điên này lại!"
"Sasaeng fan này điên rồi sao?Còn theo đuổi đến tận cửa nhà."
Khi Lý Vân nhìn thấy chiếc điện thoại mà Lộ Lộ đang cầm, vẻ mặt bà ta liền thay đổi, vội vàng nói: "Ai dám báo cảnh sát! Tôi là mẹ nó!"
Lộ Lộ mở miệng phản bác: "Tôi mới là mẹ bà thì có! Người đàn bà điên này.."
“Xét về phương diện sinh lý học, bà ta có vẻ là mẹ của chị, nhưng từ góc độ đạo đức, bà ta không xứng đáng được gọi là mẹ.” Khương Mạn nhẹ giọng nói.
Lộ Lộ như nghẹn lại, mắt mở to, không thể tin nổi.
Ôi trời ơi! Người phụ nữ xấu xa này thực sự là mẹ của chị Khương Mạn sao?
A Triết cũng không thể tin nổi, làm gì có người mẹ nào lại tạt sơn vào con gái mình như vậy? Đặc biệt người mẹ này có vẻ như... còn khá giàu có. Ai trong giới mà không biết các nhãn hiệu nổi tiếng, trị giá chiếc túi trên tay Lý Vân ít nhất cũng phải sáu chữ số.
Lý Vân thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào Khương Mạn nói:
"Mày coi lời tao nói như gió thoảng bên tai, rốt cuộc mày còn muốn nhận người mẹ này không?"
Khương Mạn cắn viên kẹo bạc hà trong miệng, cười thành tiếng:
"Đương nhiên… là không nhận!"