Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Lúc trước tới Du Thành có mua không ít đồ ăn vặt của địa phương, còn có nguyên liệu nấu lẩu.”
Khương Mạn lén lút nuốt ngụm nước miếng: “Hôm nay các bé đều ở đây, tôi nể mặt bọn chúng, không dùng vũ lực để trừng phạt anh nữa.”
Bạc ảnh đế không hề tiếc lời khen: “Yêu Nhi thật là rộng lượng.”
Khương Mạn hừ một tiếng, lườm anh: “Anh lợi dụng ai đấy hả, muốn làm bố người ta đến vậy cơ à?”
“Ai nói với em Yêu Nhi là chỉ con trai?” Bạc Hạc Hiên không biết nên khóc hay cười.
“Mạng internet vạn năng nói.” Khương Mạn ngẩng cằm lên nói: “Còn có bạn của anh, Khương-Husky.”
“Hử?”
“Chính là Khương Nhuệ Trạch.”
Bạc Hạc Hiên trầm ngâm, đầu óc của Khương Nhuệ Trạch quả thực chẳng khác nào con chó ngu ngốc mà hôm nay mới mua, cái biệt danh này cũng không oan cho anh ta.
“Nếu đã là Husky, lời nói phát ra sao có thể tin?”
Đôi môi đỏ mọng đang hé của Khương Mạn lập tức ngậm lại, quả thực, Khương- Husky ngoại trừ cơ bụng, mụn thịt, cơ thể cường tráng ra thì cái đầu trông có vẻ không được tốt lắm.
Con ‘Husky’ nào đó lúc này đang hắt hơi liên tục: hắt xì, hắt xì, hắt xì!
“Còn về mạng internet vạn năng ……”
Bạc Hạc Hiên gõ tìm kiếm từ khóa ‘Yêu Nhi’, đưa điện thoại cho cô nói: “Đọc lên.”
Khương Mạn nhăn mày, nheo mắt, giọng nói cứng nhắc, không chút trầm bổng, đọc lên:
“Yêu Nhi, từ địa phương Trùng Khánh- Tứ Xuyên.”
“1, Cách gọi yêu của con trai hoặc con gái út trong nhà.”
“2, Cũng có thể dùng từ này để mắng người khác.”
“3, Giữa bạn bè có thể có kiểu xưng hô này.”
“4, Cách gọi giữa các cặp đôi yêu nhau ……”
Đọc xong dòng cuối cùng, biểu cảm của Khương Mạn có phần bướng bỉnh, dáng vẻ nhăn mày nheo mắt, thật giống với cái meme ‘ông già trên tàu điện ngầm cầm điện thoại.jpg’
Còn không quên “xí” một tiếng.
“Cho nên anh chọn dòng nào?” Khương Mạn lườm anh.
Nếu không có cái biểu cảm ghét bỏ ban nãy của cô, đoán chừng Bạc Hạc Hiên sẽ trực tiếp nói rõ là dòng số bốn.
Nhưng bây giờ thì ……