Trong vườn hoa, ngỗng bay chó sủa!
Khương Vân Sênh dẫn mấy đứa bé đứng qua một bên, cách xa cuộc chiến, hiển nhiên không muốn dính lứu tới cuộc chiến này.
Khương Mạn còn chưa tới đã nghe tiếng chó kêu ồn ào, giống như xảy ra thảm án vậy.
“Gấu gấu gấu ú uuuuu ~~~”
Con Husky trước đó không lâu còn tỏ ra uy phong lẫm liệt như một con sói hoang, lúc này lại kẹp đuôi, rụt cổ chạy trốn khắp vườn trông đến là thảm hại.
Một con ngỗng to béo xòe đôi cánh to như cái quạt, chạy theo sau nó hung hăng đuổi đánh.
Khương Mạn vừa đi tới, liền nhìn thấy con chó ngu ngốc kia đào hố như đà điểu, cuối cùng chui đầu vào hố như đà điểu, mông lộ ra, giống như mục tiêu, bị ngỗng điên cuồng mổ.
Trời ạ!
Khương Mạn nghẹn thở, đây là thứ đần độn cỡ nào thế!
“Hỗn láo! Con ngỗng này thật không coi vương pháp ra gì!”
Khương Mạn xắn tay áo xông qua, trong lòng đã có quyết định, hôm nay nhất định phải trừng phạt tên ác bá thôn này ngay tại chỗ mới được!
Con chó ngốc nghếch giả dạng đà điểu nghe thấy giọng nói của Khương Mạn như tìm được cứu tinh, ngẩng đầu lên khỏi hố, lao về phía Khương Mạn, bổ thẳng vào người cô.
Miệng vẫn không ngừng gào thét au áu.
“Mày bước xuống!”
“Ai ya, đã bảo là mày xuống trước đi mà, tao xử lý nó hộ mày!”
Husky: “Ao ao áu~” Em không cần biết, em không xuống, em sợ mà.
Con chó to lớn, sừng sững như người, hai chân trước ôm chặt lấy chân của Khương Mạn không buông.
Khương Mạn cạn lời, mắt thấy tên ác bá thôn đang hung hăng đi tới, đôi mắt cô lóe lên, đồng tử cũng thay đổi.
Lúc con ngỗng béo đó dừng lại, lắc lắc đầu ngỗng, lúc sau khí thế còn hung dữ hơn, giống như đang nói: Cái đồ nhân loại ngu xuẩn nhà ngươi, lại dám uy hiếp ta à?
Ngay sau đó, dang rộng đôi cánh, lao vào Khương Mạn.
Á à!
Khương Mạn cười, vươn tay túm luôn lấy cổ con ngỗng, chỉ dùng chút sức thôi là tiễn con súc sinh này về chầu trời được rồi!
Thấy cô dùng tay bắt ngỗng, con chó đần bỗng không sợ nữa.
Lập tức bật dậy, nhe răng, sủa ầm ĩ!
“Mày đúng là chó cậy gần nhà, mày thì giỏi rồi, ngay cả một con ngỗng cũng không đánh lại được!”