“Keo kiệt, biết nhà cậu đang cất bảo bối rồi! bảo bối nhà cậu chả phải để hết tầng ngầm hai này à, vừa lắp camera lại còn lắp cả tia hồng ngoại, ngoài cậu ra ai cũng không vào được? không đúng……”
Khương Nhuệ Trạch nói xong tự nhiên nhìn bộ quần áo trong tay: “Tôi nhớ các nơi cậu đều lắp camera, phòng cậu…..Mẹ kiếp! đồ biến thái, cậu xem trộm con gái tắm?”
Lại có thêm một mũi tên bay qua.
Khương Nhuệ Trạch dùng tay không bắt được mũi tên, nhìn khuôn mặt âm trầm của người đàn ông rồi đưa tay làm động tác khoá mồm: “Được được được, tôi câm mồm, mồm tôi thối tha.”
“Biết cậu là chính nhân quân tử không nhìn trộm rồi.”
“Tôi không bật camera trong phòng ngủ.” Bạc Hạc Hiên bình tĩnh nói, điều này cũng chả ảnh hưởng tới việc anh biết Khương Nhuệ Trạch đột nhập nhà anh.
“Tôi cảnh cáo cậu rồi, đừng có tính toán gì với Khương Mạn.”
Khương Nhuệ Trạch nghịch mũi tên trong tay, không cười nữa mặt lại trở nên nghiêm túc. “Con ranh thối đó có nhiều bí mật lắm, cậu không muốn biết à?”
“Ai chả có bí mật, cậu học cách lịch sự đi.”
Chắc cậu lịch sự? Khương Nhuệ Trạch trợn mắt nhìn lại, sau đó mở một bức ảnh trong điện thoại, chính là ảnh chụp Khương Mạn và ông ngoại của cô. Anh ta lướt sang tấm ảnh khác, là một tấm ảnh cũ kỹ, bên trong chụp một bữa tiệc, trong ảnh chụp một người đàn ông uy nghiêm, lông mày có phần giống Khương Nhuệ Trạch.
“Đây là bác cả nhà cậu, Khương Nghiệp Thành.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói, mắt nhìn vào tấm hình.
Anh cau mày phóng to bức ảnh ra, trong góc ảnh còn có một người đứng cùng một nhóm người, mặc quần áo phục vụ, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng nhìn dáng người lại rất quen.
“Bức ảnh này chụp vào 21 năm trước, bữa tiệc ăn mừng ‘ông bác tốt’ của tôi. Người tham dự tiệc có nhà họ Khương và vài người của gia tộc Lancelot.”
“Trong lúc tổ chức bữa tiệc đó, có một nhóm tội phạm xông vào giết bố mẹ tôi, tôi ôm em gái chạy lên tầng hai, bởi vì sợ hãi tôi giấu em ấy ở trong tủ quần áo rồi chạy đi tìm anh cả…..”
Hai mắt Khương Nhuệ Trạch hồng hồng, cắn răng nói: “Lúc tôi xuống sảnh lớn chỉ nhìn thấy bố mẹ ngã trong vũng máu!!”
“Anh cả bị đứa con thứ 4 nhà Lancelot đem đi, anh hai tìm được tôi, vì quá sợ hãi mà tôi quên mất em gái ở trên tầng hai!!”
“Thế Khương Nghiệp Thành thì sao? Ông ta lặng lẽ đưa em tôi đi, rồi lại bảo là em tôi về nước bệnh nặng chết rồi!!!”
“Những người tham gia bữa tiệc hôm đó ngoài những người thân của Khương Nghiệp Thành, còn lại chết hết! Hạc Hiên, cậu hiểu ý tôi không?”
Khương Nhuệ Trạch chỉ vào người ở trong góc ảnh: “Tôi điều tra rồi, người này tên là Hứa Mạnh, chính là kẻ đã chết…..nhưng mà!”