“Mẹ kiếp!”
Khương Nhuệ Trạch bị dọa sợ luôn.
Bên trong phòng khách tự nhiên lại có người khác vậy!
Hổ Tử nhảy xuống khỏi cửa sổ rồi ra mở cửa: “Chú Hạc Hiên và chị Khương Mạn đi lấy xe rồi, bọn họ bảo cháu tới gọi chú, xuất phát tới nhà mới!”
“Chú husky khóc nhè à?”
“Làm gì có, đàn ông mạnh mẽ không bao giờ khóc nhè!”
Hổ Tử: “Vậy nhìn chú không giống đàn ông mạnh mẽ!”
Khương Nhuệ Trạch: “……”
Bỏ qua nỗi đau khi bị đứa trẻ không biết nói dối – Hổ Tử, Khương Nhuệ Trạch chạy nhanh đi tìm em gái mình.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn ngồi lên ghế trước của một xe, ghế sau là ba bạn nhỏ. Còn ba bọn nhỏ khác đang đứng đợi Khương Nhuệ Trạch chở bằng xe khác.
Khương Mạn ấn cửa sổ xuống nói với anh ta: “Đừng có lề mề nữa, mau lái xe đi!”
Khương Nhuệ Trạch: “……Vâng.”
Em gái nhỏ đã phân phó công việc, Khương husky mau chóng lên xe làm tài xế. Hai xe cùng nhau xuất phát tới ngôi nhà do tổ chương trình cuộc sống khác chuẩn bị cho các bạn nhỏ.
……
Nhà do chương trình cuộc sống mới chuẩn bị là một ngôi nhà độc lập, ở trong một khu chung cư nhỏ do bọn họ đặc biệt chuẩn bị, mỗi bạn nhỏ sẽ có một phòng của riêng mình. Khương Vân Sênh tới đây từ sớm đang đứng đợi Khương Mạn đưa các bạn nhỏ tới đây.
Toàn suốt quá trình anh ta chả thèm để ý tới thằng ba ngu ngốc nhà mình. Ngược lại trong mắt của Khương Nhuệ Trạch lại đầy vẻ phòng bị, không nhịn được kéo tay Bạc Hạc Hiên ra một góc hỏi nhỏ, “Cậu chưa nói cho anh hai tôi biết à?”
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: “Tôi tưởng cậu muốn tự nói?”
Khương Nhuệ Trạch lại thở phào một hơi: “Vậy cũng tốt! vậy cũng tốt! vị trí người đầu tiên tìm được em gái của tôi không ai cướp được.”
Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh ta, đưa qua một cái túi ni lông nhỏ bên trong đựng mấy sợi tóc. Khương Nhuệ Trạch vội vã cầm lấy, cất cẩn thận vào trong túi áo ngực.
“Mau đi làm giám định đi.”
Bạc Hạc Hiên nói xong lại đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, vấn đề ăn ở của bọn trẻ coi như được giải quyết ổn thoả.
“Buổi trưa cùng đi ăn nhé.” Bạc Hạc Hiên nói.
“Tôi và Nhuệ Trạch không đi đâu.” Khương Vân Sênh nói, sau đó nhìn sang Khương Mạn cười cười thâm ý: “Hào phóng chút nhé, cho Tiểu Mạn ăn ngon vào.”
Bạc Hạc Hiên cũng nở nụ cười, ánh mắt lại có chút cổ quái, nhớ tới đoạn đối thoại trước đây của đối phương. Không biết ông nguyệt lão nhiệt tình Khương đạo diễn này sau khi biết được chân tướng thì sẽ phản ứng ra sao nữa.
Khương Nhuệ Trạch thì đã tê hết cả da đầu rồi, nhìn anh hai nhà mình như một tên điên! Anh hai ơi, anh sẽ hối hận, thật đó!!