Chị Lam nghe trong trạng thái mơ hồ, nhưng cũng biết có điều gì không ổn.
Trong xe, Khương Vân Sênh vẫn tiếp tục gọi điện cho người khác, Tôn Hiểu Hiểu gọi điện tới anh ta lập tức nghe máy.
Tôn Hiểu Hiểu: “Đạo diễn Khương, con quỷ đáng ghét kia ở đâu anh biết không? Cô ta tắt máy, tôi gọi cho trợ lý cũng bảo không biết ở đâu, chả ai biết cô ta ở đâu cả!”
Khương Vân Sênh sững người: “Tôi cũng đang tìm em ấy, có chuyện gì rồi?”
Tôn Hiểu Hiểu: “Lúc nãy Tang Điềm gọi cho tôi nói là Trần Minh tìm con quỷ đáng ghét đó, lúc chiều ông ta đưa tới nhà anh Bạc một nồi canh, trong canh bị nhiễm khuẩn……”
“Vợ ông ta ăn xong thì nôn, phải vào bệnh viện rửa ruột, mà bây giờ không gọi được cho anh Bạc và Khương đáng ghét, mọi người đang lo lắng…….”
Mặt ba người đàn ông trong xe biến sắc. Khương Lệ Sính quyết định dứt khoát: “Đến nhà Bạc Hạc Hiên!”
Khương Nhuệ Trạch phẫn nộ: “Bạc cặn bã chó chết!! em ông mà có việc gì ông giết chết!!”
Khương Vân Sênh nghiêm giọng: “Mày câm mồm! em gái mà có chuyện gì thì mày mới là người chết đầu tiên!”
Điện thoại còn chưa ngắt máy, Đại Ngọc ở đầu này phát ngốc…….Em gái?
Đạo diễn Khương đang nói Khương đáng ghét?
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy đi ra ngoài, trợ lý gọi với theo: “Chị Hiểu Hiểu bây giờ là đêm, 5 giờ sáng mai còn phải ra sân bay……”
“Bay đi đâu mà bay, mạng người cả đấy! bay lên sao hoả chắc!”
Tôn Hiểu Hiểu vội vã đi lấy xe đồng thời gọi điện cho Tang Điềm, lòng cũng lo lắng mất hẳn phong thái nữ thần, giọng gào cả lên: “Phiền chết mất, tôi không có số Trần đầu trọc, cô mau nói với anh ta Khương đáng ghét có thể đang ở nhà Bạc Hạc Hiên!”
“Hay hai người đó ăn xong xảy ra chuyện gì rồi…….”
Tang Điềm cũng gào lên: “Đồ tiểu tam Bạc Hạc Hiên! Đồ *** ăn ***! Chị tôi mà làm sao tôi giết anh ta!!”
Tang Điềm: “Aaaa! Tại sao tôi lại ở nước ngoài! Tôi muốn về!”
Tôn Đại Ngọc: “……Mau gọi điện đi lảm nhảm lắm thế.”
Sau khi dập điện thoại cô vội vã lái xe ra khỏi bãi xe, đi được nửa đường thì gọi điện cho Cố Trầm. Cố trợ lý đã đến biệt thự, sau khi nghe điện thoại giọng anh có vẻ hoảng sợ: “Không cần nói, tôi biết rồi, người đi đầu thai sợ là chỉ có mình Bạc Hạc Hiên……”
Tôn Đại Ngọc: “……”
Cả tối nay điện thoại của anh ta sắp nổ tới nơi rồi. Tên tư bản chết dẫm này! Yêu đương mà còn làm kinh thiên động địa tới mức này.
Cố Trầm ấn mật mã vào cửa, cửa báo mật mã sai?
Hả hả hả? tên tư bản này đổi mật mã?
Cố Trầm đang định mắng chửi ai đó thì có điện thoại gọi tới, mà dãy số này……Lạ hoắc…..
Sau khi nghe máy, đầu bên kia là chất giọng uy nghiêm của một người đàn ông: “Tôi là Khương Lệ Sính, là anh của Khương Mạn.”
“Lâu nhất tầm 20 phút nữa chúng tôi sẽ tới, tôi nghi ngờ em tôi gặp nguy hiểm, xin anh mau chóng tới đó xác nhận tình hình!”