Khoé miệng Tôn Hiểu Hiểu giật liên hồi, lùi lại chỉ tay vào trong, đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng không nói gì. Trần Minh thấy vậy thì đi qua, vừa nhìn thì không dám tin vào mắt mình……
Cố Trầm thấy bộ dạng bị dọa của Trần đầu trọc.
Trời đã về đêm nhưng trong biệt thự đèn đuốc vẫn sáng chưng, vì vậy mọi người cũng nhìn rõ khung cảnh bên trong.
Trong phòng khách……cảnh tượng như là địa ngục. Trên ghế sofa, bàn trà, đồ trang trí……tất cả như vừa trải qua một trận động đất vậy! cây đèn chùm trên trần nhà lung lay như sắp bị rơi xuống……
Trần đầu trọc nói nhỏ: “Nhà cậu ta nuôi hai con husky?”
Nhìn bên trong có khác nào đang phá nhà không?
Cố Trầm nghĩ ngờ: “Nói là nuôi hai con…..thì cũng có khả năng…..”
Một con là husky, một con là chó săn.
“Cho nên…..bên trong là xảy ra chuyện gì?” Tôn Đại Ngọc nuốt một ngụm nước bọt.
Trong biệt thự, còi báo động vang lên inh ỏi, mọi người nhìn thấy có người đi thang máy xuống. Khi cửa thang máy mở ra, một thân ảnh xanh xao bước từ thang máy ra. Thân ảnh có chút lảo đảo, nhìn như thượng đế hạ giới gặp đám côn đồ.
Nửa thân trên còn thấy có vết cắn và có vài chỗ đỏ đỏ, thân dưới thì cuốn chiếc khăn tắm, giống như được cuốn vội lên…..Mặt còn hơi đỏ lên, hơi thở có chút gấp gáp, trên trán lại lấm tấm mồ hôi.
Cảnh ái muội này làm cho mọi người suy nghĩ lung tung……
Mẹ kiếp…..cái cảnh này……ai mà chả biết đã có chuyện gì xảy ra!!!
Một đám người đứng ở ngoài vườn đều bị sốc.
“Aaa!! Bạc Hạc Hiên!!”
Khương Nhuệ Trạch đôi mắt đỏ au, tức giận, điên cuồng đập vào kính.
Đồ súc sinh! Cậu làm gì em gái tôi rồi!!!
“Tôi phải đập chết cậu, ai cũng đừng hòng cản được tôi!”
Khương Vân Sênh sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, không còn nhìn thấy vẻ dịu dàng, nho nhã thường ngày, hô to tên của Bạc Hạc Hiên:
“Bạc Hạc Hiên, mau mở cửa!!”
Trên trán Khương Lệ Sính cũng đã nổi gân xanh, hừ, anh ta không nên gọi cấp cứu và cứu hỏa, mà nên gọi máy xúc tới đào mới đúng!
Ba tên cuồng em gái nhà họ Khương!
Mắt của quản lý Cố sắp rơi cả ra rồi, tay không ngừng lau kính, mẹ nó, không phải anh ta bị hoa mắt đấy chứ!
Trần trọc không thể tin vào mắt mình: “Bạc, Bạc Hạc Hiên, cậu ta….cậu ta làm nên chuyện rồi à ……”