Chương 4: Mỹ nữ xấu xa VS bông hoa cao ngạo
Lý Hổ rõ ràng muốn nhân cơ hội này báo thù, làm cho sự việc nghiêm trọng hơn.
Mặt chị Lam biến sắc, danh tiếng của Khương Mạn bây giờ đã không có gì lại còn gặp rắc rối, nếu thật sự bị báo cảnh sát, sợ là công ty lập tức đóng băng cô ấy.
Đừng nói là, Khương Mạn còn đi đánh người, trên điện thoại còn đang phát trực tiếp đây này.
“Khương Mạn mọi việc cứ giao cho chị, em đừng làm gì nữa.”
Khương Mạn kéo chị Lam lại, quay đầu nhìn chị ấy một cái “Để anh ta báo cảnh sát.”
“Khương Mạn!”. Chị Lam bắt đầu căng thẳng, lại nhìn thấy cô ấy cười nhạt một cái, trong lòng lại càng bất an.
“Chị Lam, cứ tin em.”
Từng câu từng chữ chắc chắn rõ ràng, chị Lam càng cạn lời.
Lý Hổ còn đang đứng ở cửa gào lên.
“Ai ui tay tôi bị cô ta đánh gãy rồi, tôi phải đi kiểm tra thương tích, cô ta cố ý đánh người……”
“Xin anh đừng vô lý kiếm cớ gây sự!”
Chị Lam phẫn nộ nói lại: “Anh là người cầm điện thoại xông vào phòng bệnh, xâm phạm đời tư của Khương Mạn, lại còn buông lời xúc phạm, anh đừng có làm loạn ở đây.”
Lý Hổ cũng chả thèm quan tâm, bộ dạng như muốn gọi điện cho cảnh sát.
Mồm còn gào lên: “Tôi là nhà báo, tôi có chứng cứ! lúc nãy cô ta đánh tôi, tôi ghi hình phát trực tiếp có hết rồi, đợi cảnh sát tới tôi sẽ kiện cô ta!”
“Các cô cứ đợi đấy, tôi sẽ cho cô ta ngồi tù, xem cô ta có còn sống nổi trong giới giải trí không!”
Khương Mạn từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh, đôi mắt lười biếng còn mang theo ý giễu cợt:
“Vậy hả? Vậy anh phải nắm chắc thời cơ này nhé.”
Mặt Lý Hổ càng khó coi, mồm luôn kêu Khương Mạn cứ đợi đấy, đang định gọi điện thoại thì xung quanh bỗng nhiên yên lặng, sau đó là một loạt tiếng thở hổn hển vang lên.
Lý Hổ cảm thấy bản thân như bị một bóng đen bao chùm lên, quay đầu lại nhìn thì thấy một đôi mắt đen nhánh.
Đôi mắt đen nhánh liếc xuống, một loại cảm giác bị áp bức ập đến, giống như một con mồi bị bao vây.
Lý Hổ nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp kinh ngạc: “Bạc, Bạc ảnh đế……”
Mặt Bạc Hạc Hiên vô cảm nhìn hắn: “Muốn báo cảnh sát?”
Lý Hổ lấy lại tinh thần lập tức gật đầu: “Vâng vâng! Ngài Bạc anh đến vừa đúng lúc, chính là cô ta……Cô ta đánh người! cô ta chính là thứ ung nhọt trong giới giải trí, đứng ở đỉnh cao rồi là không cho ai khai ra chuyện cô ta bán thân, bây giờ thì thẹn quá hoá giận…..”
Bạc Hạc Hiên làm như chả nghe thấy gì, quay người lại hỏi một câu: “Ghi âm lại chưa?”
Tiểu Bắc giơ chiếc bút ghi âm lên: “Ghi lại hết rồi, không sót một chữ!”
Lý Hổ hoang mang, đây là cái ý gì?
“Ngài Bạc ngài đây là……”
Tiểu Bắc khịt mũi: “Đừng giả vờ như quen biết lắm, rõ ràng anh tự mình đột nhập vào phòng bệnh, còn ra tay đánh người, bây giờ đánh không lại thì giả vờ mình là người bị hại?”
Lý Hổ trợn trừng hai mắt, Tiểu Bắc cũng nhìn một lượt rồi dùng điện thoại vào kênh Lý Hổ đang phát trực tiếp. Kênh phát trực tiếp không biết từ lúc nào đã ngừng phát, nhưng vẫn lưu lại bản ghi. Lý Hổ nhìn bản ghi lại, ở trên đó còn ghi lại hình ảnh anh ta hung hăng tấn công Khương Mạn, đoạn phát trực tiếp này ngưng lại một giây trước khi Khương Mạn đánh anh ta, cả quá trình Khương Mạn đánh anh ta hầu như không có ghi lại gì cả!
“Là cô, cô cố ý!”
Lý Hổ phẫn nộ chỉ vào Khương Mạn, mọi người xung quanh cũng khinh bỉ nhìn anh ta.
Lý Hổ cao giọng nói: “Tôi không nói dối, cô ta đánh người trước! tay tôi còn bị cô ta đánh trọng thương, còn trên người tôi nữa, nếu không tin mọi người nhìn xem!”
Nói xong anh ta vén tay áo lên. Mọi người ở xung quanh cau mày.
“Đúng thật, vết thương của anh nặng thật, bác sĩ đâu, mau kiểm tra vết thương cho anh ấy.”
Khương Mạn còn lười biếng nói thêm một câu: “Muộn thêm năm phút nữa, tôi sợ rằng xương gãy tự lạnh lại mất thôi.”
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng cười.
Trên người Lý Hổ đến vết bầm còn không có nữa là vết thương.
Anh ta cũng không dám tin, đến chị Lam còn ngạc nhiên, chỉ là trên mặt không lộ ra biểu hiện gì. Tiếng chỉ trích ở xung quanh ngày càng nhiều, Lý Hổ tự biết hỏng việc rồi muốn nghĩ cách chạy. Hắn quay người, người đàn ông đứng bên cạnh hắn làm như vô ý bước ra một bước, giống như không để ý chắn đường lại.
Lý Hổ hít một hơi.
“Anh là nhà báo?” Bạc Hạc Hiên cúi xuống nhìn anh ta: “Thẻ nhà báo đâu?”
Lý Hổ mồ hôi nhễ nhại, đối mặt với Bạc Hạc Hiên hắn không dám hống hách, đối phương chỉ cần dùng ngón tay út cũng có thể giải quyết được hắn:
“Giả mạo nhà báo, xâm nhập phòng bệnh của nữ giới, xâm phạm quyền riêng tư, cố ý gây thương tích.”
Bạc Hạc Hiên không nhanh không chậm nói, đầu Lý Hổ ngày càng đổ nhiều mồ hôi.
Chị Lam nhìn mọi người xung quanh, linh động nắm lấy thời cơ: “Hắn ta lúc nãy tự mình nói, nhận tiền của người khác cố ý gây sự! hãm hại Khương Mạn!”
“Tôi không có!” Lý Hổ mau chóng phủ nhận.
Chuyện này mà tự nhận được, người hắn đắc tội chắc còn ít, chỉ là ngày trước không bao giờ bị người ta nắm thóp.
“Cô đừng có nghĩ nhân cơ hội này tẩy trắng danh tiếng bại hoại của Khương Mạn!”
“Bại hoại á?”
Khương Mạn lấy điện thoại từ trong túi ra lắc lắc một cái, trên đó hiển thị màn hình ghi âm, vừa bấm nút phát thì giọng Lý Hổ vang lên đúng một câu:
--- Huỷ hoại danh tiếng của cô, sẽ có 100.000 tệ!
Mặt Lý Hổ trắng bệch, người phụ nữ này……thế mà sớm đã ghi âm lại hết rồi!
Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn Khương Mạn, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Xem ra nhân chứng vật chứng đều đủ rồi.”
“Ngài Bạc, tôi không lừa ngài đâu……” Lý Hổ hoàn toàn hoảng hốt rồi.
Bạc Hạc Hiên giống như chả nghe thấy gì.
“Tôi giúp anh báo cảnh sát rồi.”
Anh ta quay người, ánh mắt khinh thường: “Không cần cám ơn.”
Cám ơn? Lý Hổ muốn chửi ầm lên, nhưng đối phương là Bạc Hạc Hiên hắn không dám gây chuyện, hắn còn chưa kịp chạy thì bảo an của bệnh viện đã mời hắn qua phòng bảo an.
Trò hề này tạm thời kết thúc, chị Lam thở phào một hơi, bước vội lên: “Ngài Bạc, lần này thực sự cám ơn anh.”
Cô ấy biết Bạc Hạc Hiên cũng ở bệnh viện này, nhưng không ngờ đối phương lại xuất hiện, lại còn giúp một tay.
“Không cần.”
Anh ta quay qua nhìn Khương Mạn, sau đó lại đưa mắt nhìn đám đông đang hóng hớt, gật đầu nói: “Đi vào rồi nói.”
Chị Lam thấy bất ngờ nhìn Khương Mạn, ánh mắt như muốn hỏi: Hai người quen nhau?
Khương Mạn nhún vai. Cửa phòng bệnh đóng lại, bên ngoài có bảo tiêu đứng canh, nhóm người muốn hóng hớt cũng chả có cách nào đến gần.
Trong phòng bệnh, yên tĩnh vô cùng. Cho đến lúc này chị Lam vẫn ngỡ mình đang nằm mơ.
Khương Mạn bình tĩnh đánh giá người đàn ông đang ngồi trên ghế. Lúc trước chỉ chăm chăm vào việc cứu người, cũng chả quan tâm xem hắn là ai.
Bây giờ nhớ lại tất cả.
Bạc Hạc Hiên .
Đây là người trẻ tuổi nhất nhưng lại đoạt ngôi vị ảnh đế của giải Empire, tự mình gây dựng sự nghiệp, sau này đoạt được không ít giải thưởng trong nước và nước ngoài. Người đàn ông này đúng là mẫu hình lý tưởng, thân cao một mét chín, vai rộng eo thon, mặc quần áo bệnh nhân mà cũng cao quý đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!