Bạc ảnh đế suy cho cùng cũng là người từng trải qua sóng gió!
Đùa sao, người đàn ông đã sống sót sau cái đêm ‘bánh crepe’, tố chất tâm lí tuyệt đối là đủ vững chắc.
“Ừ, rất đau.”
Bạc Hạc Hiên ý cười ở khóe miệng ẩn hiện: “Chuẩn bị bồi thường cho tôi như thế nào?”
Khương Mạn ngừng tay lại, nghiêng đầu lén bĩu môi.
Vừa mới làm động tác nhỏ đã bị anh túm lấy cằm, kéo gương mặt lại.
“Hình như em không phục?”
“Ảo giác, chỉ là ảo giác thôi!” Khương Mạn nở nụ cười giả dối, gỡ tay của anh ra, giả vờ nghiêm túc: “Đừng động đậy, ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc đấy!”
Bạc Hạc Hiên nhìn bát thuốc giả trong tay cô, ngửa người ra sau, tùy cô xử lý, ánh mắt mang theo ý cười:
“Tới đi, thầy thuốc Khương.”
Khương Mạn-lang băm lần đầu bán thuốc giả, nghiệp vụ hơi thiếu sự thành thạo.
Cô lấy một ít thuốc giả đắp lên ngực anh, nhẹ nhàng đặt tay lên xoa xoa.
Cùng với tác dụng của dị năng, nhiệt độ lòng bàn tay cô dần nóng lên.
Bạc Hạc Hiên cảm nhận được hơi ấm hấp dẫn truyền tới cơ ngực mình, nhiệt độ đó xuyên qua lớp da, ngấm vào từng thớ thịt, giống như đi vào trong huyết quản, di chuyển trong khắp các mạch máu vào tứ chi.
Những nơi bị bàn tay nhỏ đó lướt qua đều bùng lên một ngọn lửa nhỏ vô hình, vô cùng khiêu khích, nhảy nhót trên từng sợi thần kinh của anh.
Muốn bẻ gãy lý trí và tâm trí, ép anh cúi đầu trước vực thẳm dục vọng.
Bạc Hạc Hiên khẽ day trán, thở dài.
Đây không phải bôi thuốc mà là tự chuốc lấy khổ sở thì có……
Khương Mạn ngừng tay, nghi ngờ nói: “Tôi……lại làm anh đau rồi à?”
Bạc Hạc Hiên mở mắt, trong mắt có mấy phần mê man, giống như vừa mới tỉnh ngủ, lông mi dài che lấp màu mắt.
Giống như đốm lửa nhỏ bị dập tắt, đầu tiên anh hơi mỉm cười, sau đó thì nụ cười đã biến mất trong nháy mắt.
Một tay che mắt, giọng nói phát ra khỏi miệng.
Vừa bất lực lại vừa cưng chiều.
Khương Mạn càng nghi ngờ, lời cô nói có vấn đề gì à?
Bạc Hạc Hiên xuyên qua kẽ ngón tay, nhìn biểu cảm lúc này của cô, anh đưa tay lên móc một lọn tóc dài của cô xuống, quấn quanh đầu ngón tay, nhẹ giọng hỏi.: