Người đàn ông nhã nhặn như Khương Vân Sênh, sau khi xuống xe, kiểu tóc đã bị biến dạng thành kiểu HKT luôn rồi!
Khương Lệ Sính cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Ba anh em xông lên tầng, đứng ở cửa, Khương Vân Sênh điều chỉnh lại cảm xúc, cắn răng nói: “Đừng dọa em gái sợ.”
Khương Nhuệ Trạch giơ nắm đấm lên: “Em cố gắng không đánh chết anh ta……”
Cửa mở từ bên trong.
Người đàn ông đứng trong phòng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ, nửa thân trên đang cởi trần
Ba anh em nhà họ Khương lập tức thay đổi sắc mặt.
“Bạc Hạc Hiên!!!”
Khương Nhuệ Trạch là người đầu tiên xông vào.
Bạc Hạc Hiên dự đoán trước động tác của anh ta, quay người rời đi, thái độ bình tĩnh, nắm đấm của Khương Nhuệ Trạch trực tiếp sượt qua gáy của anh.
Trừ mang theo một cơn gió lạnh ra thì không đem lại chút sát thương thực sự nào ghê gớm cả.
“Yên lặng chút, cô ấy đang nghỉ ngơi.”
Một câu nói, đã khiến cơn xúc động của ba tên cuồng em gái lắng lại.
Khương Nhuệ Trạch cắn chặt răng: “Tại sao cậu lại không mặc áo”
“Đang chuẩn bị mặc.”
Khương Vân Sênh sắc mặt u ám: “Trai đơn gái chiếc, cậu như vậy là không được.”
Khương Lệ Sính: “Cậu Bạc tốt nhất là hay đưa ra một lời giải thích hợp lý.”
Cót két.
Khương Mạn nghe thấy động tĩnh, mang gương mặt trắng bệch từ trong phòng đi ra.
Đầu tóc cô rối tung, giống như vừa từ trên giường bò xuống vậy, cả người thoạt nhìn không có tinh thần gì cả, giống như không còn sức lực……
Giống như là vừa trải qua chuyện gì đó……
Ba tên cuồng em gái thấy trên cổ cô có hickey*, cơ thể đồng loạt cứng lại.
(hickey: lực hút mạnh lên da tạo thành vết tụ máu)
“Các anh……sao tới cả đây vậy?” Khương Mạn thắc mắc, nheo mắt nhìn.
Cô nói xong lại nhìn Bạc Hạc Hiên: “Không phải anh bảo muốn nấu cơm cho tôi sao? Sao anh còn chưa mặc áo vậy?