Bạc Hạc Hiên nhìn ra bên ngoài phòng tắm hơi, mím môi dưới:
"Còn có rất nhiều chuyện mà cậu không biết lắm."
"Rốt cuộc là chuyện ma gì vậy, kể cho tôi nghe với?"
Lúc này, Bạc Hạc Hiên mới thu hồi ánh mắt lại, nhìn anh ta rồi nói: "Tò mò quá không tốt, cậu không biết vẫn là tốt nhất."
Đối với anh ta mà nói thì độ sát thương của 'truyện ma' này chắc chắn ở cấp độ bom hạt nhân!
——Tôi muốn bắt cóc em gái cậu!
Vẻ mặt của Khương husky không biết sự thật đầy ngang ngược: Bạc Hạc Hiên xấu xa, cậu coi thường ai?
……
Góc ngoài phòng tắm hơi.
Mễ Kỳ bị dồn vào tường, run rẩy ôm lấy cơ thể béo ú, đáng thương và bất lực của mình:
"Chị ... Chị ơi... giết người là phạm pháp đó!"
Lông mày Khương Mạn trùng xuống: Vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì?"
Mễ Kỳ lập tức lắc đầu: "Em không nhìn thấy gì cả."
"Chắc chắn chứ?"
"Khẳng định chắc chắn..."
" Hai lần khẳng định có nghĩa là phủ định!"
Mễ Kỳ: "..."
Mặt mày anh ta nhăn nhó:
"Hay là hai người chính thức thông báo đi! Đây là một cơ hội rất tốt!"
Ánh mắt Khương Mạn bình tĩnh, không hiểu sao hai má cô lại ửng đỏ lên:
"Vừa rồi chỉ là đang kể chuyện ma thôi, cậu đừng có bịa chuyện."
Mễ Kỳ: Môi kề môi mà là đang kể chuyện ma à?
“Chị yên tâm, em rất kín miệng!” Mễ Kỳ nói xong, khẽ nắm chặt tay nói:
“Cặp đôi Bạc Khương, vĩnh cửu như trời đất!!”
Khương Mạn: "... Cặp Bạc Khương trở thành gỗ mục."
Mễ Kỳ thấy cô đỏ mặt nhưng vẫn không chịu thừa nhận thì tỏ vẻ em đã biết tất cả.
Khương Mạn hít sâu một hơi, cười rạng rỡ: "Thật sự là kể chuyện ma thôi, cậu không tin tôi kể cho cậu nghe nhé?"