Ánh mắt Khương Mạn sáng lên, mím môi, nhẹ giọng nói: "
"Bạc Hạc Hiên."
Sau khi nghe thấy ba chữ Bạc Hạc Hiên, Tôn Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng không có biến đổi gì, thậm chí cô ta còn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô ta ngáp một cái: "Ồ, là anh ta à..."
Khương Mạn: "Hả?"
"Cảm thấy rung động trước anh ta không phải là chuyện bình thường sao? Bây giờ cô mới rung động à?" Tôn Hiểu Hiểu nằm dài, nhắm mắt lại,
ngáp một cái:
"Cô chẳng có tý lịch sự nào cả."
"Vì là, tim cô cũng đập thình thịch khi nhìn thấy Bạc Hạc Hiên à?"
Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức ngồi dậy.
Cô ta xoa xoa giữa lông mày, nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ bồng bột của mình ở thôn Hổ Khẩu và nghẹn ngào nào:
"Tôi trân trọng mạng sống của mình lắm."
Cô ta thừa nhận những ngày đầu ghi hình "Một cuộc sống khác trên thế giới " cô ta đã từng có những suy nghĩ rất liều lĩnh.
Có điều, khi còn trẻ, ai mà không làm một vài chuyện ngu ngốc chứ?
Bây giờ cô ta đã trưởng thành rồi.
"Ngoài việc quả tim thép của cô giống như ăn phải con thiêu thân thì không có bất kỳ phản ứng nào khác à?"
“Có!” Khương Mạn ôm con heo Peppa bằng bông vào lòng, nghiêm túc nói:
“Nhịp tim nhanh hơn, thở gấp hơn, đồng tử giãn ra, chỉ số IQ bị giảm mạnh!”
Tôn Hiểu Hiểu im lặng, cô ta nhìn lên gương trang điểm ở đối diện trên giường, nụ cười dần dần thay đổi.
"Vậy à... có vẻ hơi nghiêm trọng đó."
Đại Ngọc vuốt cằm, trong lòng đã cười đến điên cuồng rồi: Ha ha ha ha! Bê tông như cô cũng có ngày bị nứt à!
Cái gì gọi là hai cấp đảo ngược! Để xem Đại Ngọc tôi biến cô thành cái gì!
"Vậy nửa đêm nửa hôm cô gọi điện thoại cho tôi là muốn xác nhận điều gì? Khương Mạn đáng ghét, không phải cô còn không biết cảm giác thích một người là như thế nào đó chứ? Cô có làm được không vậy?" Đại Ngọc bắt đầu chế giễu.
Khương Mạn nghiêm túc trả lời: "Dựa trên lý thuyết sinh học mà nói, trong não người có một chất gọi là phenylethylamine tương đương với chất kích thích thần kinh, có thể làm cho hô hấp và nhịp tim của con người tăng nhanh và sinh ra cảm giác phóng điện."