"Dựa vào nắm đấm này của các em liệu có đánh lại nó không?"
"Lời của con người, ma có thể hiểu được à?"
"Hay là niệm "Chú Đại Bi" để cầu siêu cho ma?"
Thấy ba cậu bé vẫn không phục, Khương Mạn khom người xuống, cười nói:
"Nếu là ma nữ áo đỏ có thật thì ma nữ này muốn đối phó với loài người, thì các em không sợ nó sẽ là ăn các em đầu tiên à?"
Ba cậu bé đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
“Bịch” một tiếng, ngọn đèn đường trên đầu đột nhiên vụt tắt. Bốn phía tối đen như mực, chỉ còn có tiếng động cơ kêu lạch cạch không ngừng, thi thoảng còn có những tia lửa nhỏ bắn ra.
Vù… Giống như có ai đó đang thổi hơi lạnh vào cổ bọn họ, sau lưng họ cũng giống như có con chim đang vỗ cánh. Cả ba người đều rùng mình.
Giọng nói trầm thấp và kỳ dị của người phụ nữ từ phía sau vang lên:
"Nghe nói ăn thịt trẻ con là ngon nhất..."
Ba người vô thức quay đầu lại liền nhìn thấy một hàm răng trắng sáng, bên cạnh hàm răng đó là một đôi mắt xanh biếc và có một âm thanh kỳ quái truyền đến.
"A a!!!!"
"Ma!! Ma!! A!!"
"Chị gái này thật sự không phải là người tốt!!!"
Ba cậu học sinh cấp hai điên cuồng bỏ chạy. Sau khi không còn thấy bóng bọn họ nữa, đèn đường lại sáng trở lại.
Khương Mạn đứng tại chỗ, trên vai cô còn có một con cú mèo, đang quay đầu một cách ngu ngốc, còn cô thì đang nghịch mô tơ điện.
"Với lá gan này của em, còn có thể bắt ma sao?" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười của người đàn ông.
"Quả là cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ, cam đảm không sợ 'chuyện ma'..."
"Đúng không, Yêu Nhi."
Dưới ánh đèn đường.
Khương Mạn đứng như cây tùng xanh, chiếc motor điện nhỏ trong tay cô không ngừng phát ra tiếng rè rè.
Chiếc cổ cứng ngắc không động đậy, con cú mèo trên vai kêu cu cu hai tiếng, sau đó bay lên cột đèn đường để xem kịch.
Khương Mạn trong chốc lát cứ tưởng bản thân nghe nhầm, cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Cô run lên, lúc này mới nhớ ra trên mặt mình vẫn đang đội mặt nạ chống nắng đi bơi hình pikachu, thì lập tức nhấc chân chạy.
Mới chạy được hai bước đã bị túm lại.