Khương Mạn hít sâu một hơi, mở ra một khe cửa, chuẩn bị nhét khăn tắm ra ngoài.
Đột nhiên tay của cô bị túm lại, cửa bị đẩy ra.
Khương Mạn trực tiếp nhắm mắt lại, tức giận quát: “Bạc Hạc Hiên!”
Trên môi đột nhiên nóng lên.
Giống như chuồn chuồn đạp nước, nhanh tới mức giống như là ảo giác vậy.
Cô chợt mở mắt ra.
Thì thấy người đàn ông đường đường chính chính đứng ở cửa, nhìn cô với nụ cười ẩn hiện, nửa thân dưới mặc chiếc quần ngủ cũ của ông ngoại mà anh đã từng mặc vài lần.
Nửa thân trên thì lại không mặc gì, khăn tắm quấn quanh cổ, mái tóc dài ướt đẫm còn đang nhỏ nước, đôi môi đỏ tươi, đường nét khuôn mặt quyến rũ.
Quả thực là một yêu tinh bước ra từ phòng tắm.
Loại yêu tinh mà chuyên hút linh khí của người khác ấy!
“Dọa em thôi……” Anh nhịn cười
Khương Mạn mím môi, cảm giác khi nhắm mắt ban nãy....rốt cuộc là thật hay là giả?
Tầm nhìn của Bạc Hạc Hiên rơi trên môi cô, ánh mắt tối xuống.
Trên khuôn mặt đẹp trai là nụ cười khiến người ta không thể nhìn thấu, im lặng không nói lời nào.
Giống như một con hồ ly già đã thành tinh, nhìn con mồi của mình.
“Mau đi tắm đi, sau đó ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.”
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói, che giấu sóng ngầm dưới đáy mắt.
“Tối nay tôi ngủ ở phòng khách.”
Anh tùy tiện lau tóc vài cái rồi che khăn lên đầu Khương Mạn, chắn lại tầm nhìn của cô, Khương Mạn cảm nhận được anh ấy đang tiến lại gần.
Giọng nói của người đàn ông dán sát bên tai, mang theo sự kiềm chế và cảnh cáo mập mờ.
“Bớt lượn lờ trước mặt tôi, buổi tối nhớ khóa trái cửa.”
Khương Mạn ngẫm nghĩ, anh ngủ ở phòng khách mà lại bảo mình khóa cửa? Khoá cô đơn à? Có tác dụng gì chứ? Một khi máu của mình sôi lên, dopamine tăng lên thì làm nhục anh không phải vấn đề rất dễ dàng sao?
Cô cầm lấy bộ đồ ngủ, ôm chăn, không nhịn được liền nói:
"Thực ra còn có một phòng nữa."