“Quy định?” Lan Quy híp mắt, khóe mắt cong lên.
Thái giám bị doạ lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận!”
Sự u ám bao trùm lên bầu không khí, các triều thần run rẩy lén ngẩng đầu lên nhìn, thấy vị hoàng đế trẻ tuổi đứng lên từng bước từng bước đi xuống. Sau đó bước thẳng ra ngoài.
Các triều thần thất kinh vội vã nối đuôi nhau đi theo, sau lưng to nhỏ khuyên can bệ hạ làm thế này không hợp quy củ.
Bất Ly chỉ là một kẻ ti tiện, nào đáng được thiên tử tự thân ra nghênh đón!
Trong màn tuyết rơi. Một bóng người bước nhanh trên lối hành lang, vị tiểu thái giám cầm ô vội vã chạy theo.
Khuôn mặt của người đàn ông âm trầm bước đi trong màn tuyết rơi, đột nhiên ‘hắn’ dừng chân ngước mắt nhìn đối phương. Hai người cách nhau 100 mét, toàn thân người đàn ông đề xoay về phía ‘hắn’.
Cả bầu trời tuyết trắng bay bay, chiếc mũ miện trên đầu như phát sáng, trong nháy mắt người đàn ông tới gần ‘hắn’. Đôi mắt đen láy sâu hút như hồ nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ‘hắn’ với một niềm vui sướng khó diễn tả.
Bất Ly nghiêng ngả muốn quỳ xuống hành lễ, lại được một đôi tay đỡ lấy.
“Bệ hạ……” Bất Ly đưa mắt nhìn Lan Quy rồi lại nhìn thấy đám triều thần ở phía sau, nhíu mày, “Thần không phụ lòng bệ hạ, lấy được đầu kẻ địch, thần xin quỳ xuống kính dâng lên bệ hạ.”
‘Hắn’ nói xong dừng lại một lúc, âm thanh có chút trầm xuống: “Triều thần còn đang ở đây, bệ hạ thả thần ra, như vậy là không đúng quy củ.”
Quy Lan cười cười nhìn ‘hắn’, nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trên vai ‘hắn’ giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Tại sao đến ngươi cũng nói quy củ?”
Từng câu từng chữ nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lại mang tới cho người nghe cái lạnh thấu xương như gió bắc.
Vị hoàng đế trẻ tuổi quay đầu nhìn đám đại thần, cười hỏi: “Rốt cuộc quy củ là cái gì?”
Vị tể tướng già hít một hơi thật sâu rồi bước về phía trước, “Bệ hạ, quân thần có sự khác biệt, thống lĩnh Bất Ly xuất thân bần tiện cơ thể khiếm khuyết, bệ hạ là thiên tử, không nên tự mình ra nghênh đón, như vậy là loạn tôn ti trật tự.”
Bộ dạng của Lan Quy như bừng tỉnh gật đầu một cái. Nụ cười trên mặt ngày càng sâu, ngay sau đó đưa tay ra sau rút trường kiếm của người sau lưng. Một ánh sáng loé qua mắt mọi người, sau đó là cảnh máu bắn tung toé vị tể tướng già biến thành một cái xác không đầu, chiếc đầu lăn sang một bên.
Sau đó là những tiếng la hét, máu bắn lên mặt tuyết như một đóa hoa nở rộ giữa trời đông.
Vị hoàng đế trẻ tuổi thản nhiên cầm thanh kiếm, mũi kiếm đặt trên mặt đất, cả thân thể như đang dựa vào thanh kiếm. Ánh mắt của vị hoàng đế nhìn đám triều thần đang run rẩy, khuôn mặt dính máu vẫn đang nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Bắc Quốc chỉ có một quy củ, ta chính là quy củ.”