“Không đi lại được nhưng không chết rét.”
Khương Mạn ghét cái lạnh tới tận xương tuỷ. Chuyện này làm cô nhớ tới kiếp trước của mình.
“Tìm cái gì?” Bạc Hạc Hiên thấy cô vì mặc nhiều quần áo mà hành động khó khăn, liền giúp cô tìm đồ trong balo.
Một giây sau lông mày anh nhướng lên, tay anh móc ra một vật vô cùng quen thuộc, một cái mặt nạ chống nắng đi biển……. Màu vàng.
Pikachu lông vàng phát điện ……
“Cám ơn.” Khương Mạn cầm lấy mau chóng đeo vào mặt mình.
Cảm giác ấm áp quay lại, cô thoải mái thở ra một hơi.
“Ha ha ha ha!!!” Những người xung quanh cười vỡ bụng, cười tụt cả huyết áp.
Bạc Hạc Hiên mau chóng cắn chặt răng. Nhịn cái này khó lắm biết không.
Chỉ có người gây ra chuyện cười này vẫn còn bình tĩnh, nghi ngờ sờ cái mặt nạ: “Mọi người cười cái gì mà hèn mọn vậy?”
“Không được rồi, ối, vừa ăn no xong, cười tiếp là tôi nôn ra đây mất.” Tự Thiên Sách đau khổ ôm bụng.
Đồng chí lão Vân không dám nhìn thẳng vào cô ấy, hét lên: “Ôi huyết áp của tôi, mau đưa tôi thuốc……”
Đối diện với ánh mắt đầy vẻ hoài nghi của Yêu Nhi nhà mình, Bạc ảnh đế đành phải là hậu phương vững chắc của cô ấy: “Gu thẩm mỹ của bọn họ chả ra sao cả.”
“Đúng, tôi cũng thấy vậy.” Khương Mạn không cảm thấy gu thẩm mỹ của mình có vấn đề gì cả.
Nói xong còn móc từ trong túi ra hai cái mặt nạ nữa, cũng là kiểu pikachu như thế.
“Em còn đem theo mấy cái dự phòng, cho anh một cái! Gió ở đây to quá, anh đeo lên bảo vệ da.”
Bạc ảnh đế nhìn phần lễ vật đầy ý nghĩa này, tự nhiên thấy hối hận, lời này…… quả nhiên nói sớm quá.
Đồng chí lão Vân và Từ Thiên Sách : “ha ha ha ha!!!!!”
Đeo? Hay không đeo? Đây đúng là một vấn đề.
“Hạc Hiên……ha ha ha ha…..mau, mau đeo vào…… đeo vào bảo vệ da mặt của cháu……”
“Anh Bạc phụt …….đừng phụ lại …….tấm chân tình của Tiểu Mạn…….”
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Khương Mạn, Bạc ảnh đế chấp nhận số phận thở dài một hơi, dùng cái mặt nạ pikachu che đi vẻ đẹp trai của bản thân.
Khương Mạn: “…….”
Hai giây sau.