Khương Mạn nói: "Thực ra trong anh cũng khá là bình thường, thật sự không cần thiết phải mua bảo hiểm..."
Bạc Hạc Hiên chống hai tay lên má, cười nhìn cô: "Có câu nói là nước đổ đi khó có thể lấy lại được."
Vai Khương Mạn trùng xuống, cô lấy điện thoại ra, hùng hồn nói: "Được rồi, anh nói một con số đi!"
Bạc ảnh đế cười: "Em giàu rồi à?"
"Chắc chắn không thể so sánh với chủ sở hữu giàu có ngồi trên mỏ vàng và mỏ dầu rồi."
Khương Mạn mở tài khoản ngân hàng trên điện thoại của mình ra, cảm khái nói nói:
"Nhưng so với những ngành nghề phải làm việc cật lực hàng ngày thì diễn viên, minh tinh thực sự nhanh giàu."
Khi tham gia "Một cuộc sống khác trên thế giới", tài khoản của cô chỉ có ba triệu. Sau khi về cô đã làm đại diện cho một nhãn hành, chụp tạp chí và tham gia một số hoạt động nhỏ. Thù lao của "Kẻ giết người" và "Chiến Cốt" đã được trả rồi, khoản tiền đó đã tăng lên tám con số.
Chẳng trách lại có nhiều người chen nhau vỡ đầu để gia nhập làng giải trí như vậy.
Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Nhưng anh lại không thiếu tiền, phải làm sao đây?"
Khương Mạn cười rạng rỡ: "Thật là ngại quá, em chỉ có tiền thôi. Anh không cần tiền à? Vậy thì thôi vậy."
Bạc Hạc Hiên đưa tay ra gãi gãi cằm cô, trong mắt lộ ra sự mờ ám: "Không phải còn có người sao?"
Khương Mạn thở gấp, giả vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm tay của anh:
"Anh có muốn tàn phế cả hai tay không?"
Anh cười không chút sợ hãi: "Cũng không phải là không thể, chỉ cần hàng ngày em đều chăm sóc anh là được rồi."
Trong mắt cô lại lóe lên một chút lạnh lùng.
“Không phải anh diễn Lan Quy nên trở nên giống hắn đó chứ?” Có những lúc cô thực sự cảm thấy Bạc Hạc Hiên giống tên bạo quân chết tiệt đó.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, cười nhẹ nói: "Nếu anh thật sự là Lan Quy thì em có sợ không?"
“Nếu anh thực sự là Lan Quy thì người nên sợ phải là anh.” Khương Mạn nói, trong mắt hiện lên sự 'nguy hiểm'.
Bạc Hạc Hiên nhớ đến sự cảnh báo 'sứt đầu mẻ trán' của cô, không khỏi bật cười.