“Hiên?” Người đàn ông thở dốc, hổn hển nói ra một câu ngoại ngữ.
“Làm sao?” Bạc Hạc Hiên trầm giọng hỏi: “Arthur đâu?”
“Arthur bị bắt đi rồi.” Mặt người đàn ông trầm xuống mau chóng nói: “Có một nhóm người đột nhiên xông vào, trên tay cầm súng, bọn họ phá hỏng tháp truyền tin và chuồng ngựa……”
Theo như lời người đàn ông nói, anh ta bị một nhóm thợ săn trộm người nước ngoài tấn công. Trong rừng phủ đầy tuyết, xe cộ khó lòng di chuyển, đám người này cướp ngựa rồi bắt mất Arthur để làm người dẫn đường.
Người đàn ông này tên là Anthony, Arthur là một cậu nhóc 10 tuổi, là con trai của người đàn ông này.
“Nếu là săn trộm thì hình như chúng tôi cũng gặp mấy người này rồi.”
“Nhưng những kẻ đó bị bắt rồi.”
Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên có vẻ chắc chắn: “Không loại trừ khả năng có những kẻ khác trà trộn vào.”
Anthony khó khăn đứng dậy, Khương Mạn nhìn ra động tác của anh ta có chút cứng ngắc. Cô đang định ra tay cho anh ta ít năng lượng trị liệu thì bị Bạc Hạc Hiên ngăn lại. Đôi bàn tay lạnh như băng, Khương Mạn hình như cảm nhận được chuyện gì đó quay qua nhìn người đàn ông.
Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên lạnh lẽo âm trầm đến cực độ. Anh ấy lúc này làm cho Khương Mạn có cảm giác quỷ dị mà quen thuộc. Giống như……nhìn thấy Lan Quy.
Anthony hình như nghĩ tới cái gì, biểu cảm có chút hoảng hốt: “Hiên…..”
“Xem ra anh già thật rồi, Anthony.”
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói một câu, “Một đám săn trộm mà làm anh bị thương như thế này, chúng có thể trói được anh lại thì tại sao không giết anh luôn cho rồi?”
Sắc mặt Anthony bắt đầy hoảng hốt, giống như bị vạch trần lời nói dối, anh ta lớn giọng: “Tôi cũng chỉ là vì bất đắc dĩ thôi!.”
“Đứa trẻ kia chính là ác quỷ, nó mất kiểm soát! Nó lại mất kiểm soát – có lúc nó sẽ giết tôi mất – ”
Trong mắt Bạc Hạc Hiên đều là vẻ chế giễu, còn có một chút……châm biếm.
Biểu cảm của Anthony trở nên hung dữ còn gào lên với Bạc Hạc Hiên, nói mấy câu không phải tiếng Đế Quốc. Người anh ta bắt đầu run rẩy, bất ngờ lao về phía trước mục tiêu lại không phải Bạc Hạc Hiên, mà là Khương Mạn đứng bên cạnh. Giống như muốn bắt con tin làm lá chắn.
Sắc mặt của Khương Mạn không đổi, thanh mã tấu trong tay nhấc lên, không thèm để ý kẻ đang lao tới mình. Nhấc chân đạp một phát vào bụng hắn. Anthony bay ngược trở lại đập vào bức tường, miệng anh ta phun ra một ngụm máu.
Một giây sau người phụ nữ đi tới cạnh ta ta, Anthony trợn tròn hai mắt chỉ một cái đạp mà đạp bay được anh ta. Sau đó một cơn đau ập tới, trước mắt anh ta tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.