Sai vì sinh ra trong thời loạn thế.
Lan Quy giơ tay còn lại của mình, run rẩy xoa đi vết máu loang lổ trên mặt Bất Ly. Động tác cực kỳ dịu dàng, nhưng ta hắn cũng dính đầy máu, cho nên có cố gắng xoa thế nào cũng không sạch được máu trên mặt Bất Ly……
Chỉ một động tác giơ tay cũng đã tốn rất nhiều sức.
Bất Ly lại dùng chút sức lực cuối cùng để đâm cả con dao vào sâu hơn.
Nôn ra một ngụm máu, Lan Quy nhìn ‘hắn’, khuôn mặt trắng bệch vẫn nở một nụ cười dịu dàng như cũ, bây giờ gần như không cảm giác nổi nỗi đau từ cơ thể.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn vẫn dịu dàng ôm lấy Bất Ly, đứt quãng nói: “A…..Ly….đã hứa rồi……không bao….giờ….chia ly…….”
Nào có sợ đây là điểm cuối của cuộc đời này, ta cũng không bao giờ buông tay ngươi.
“Tim người…..đã từng có ta……?”
Bất Ly cụp mắt hoang mang, ‘hắn’ không có cách nào trả lời được câu hỏi này. Cuối cùng vẫn không nói với Lan Quy:
--Bệ hạ, thần bồi người xuống Hoàng Tuyền.
Mặc dù không thể sinh cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng nhau!
Bất Ly Lan Quy, gặp nhau đã là sai, duyên phận đã là sai, hoặc có thể ngay từ đầu, con đường hai người đi đã là con đường không có kết quả gì……không thể quay đầu!
Mục Khuynh bước từ bóng tối ra, đứng bên cạnh xác của hai người, thần sắc âm trầm đến cực độ. Đột nhiên lại nhớ tới khoảnh khắc trú tuyết trong túp lều nhỏ, Bất Ly nói với hắn:
“Bất Ly viện chủ đốc sát viện, mê hoặc quân thần, làm loạn triều đình. Dùng vu thuật hãm hại tiên đế, tướng quân Mục Khuynh sẽ cứu giá hoàng thượng giết kẻ phản nghịch!”
“ Quân vương Lan Quy không cứu kịp tử mạng, nghịch thần Bất Ly…..”
“Phải chịu trừng phạt!”
Bất Ly ‘hắn’ đã tính toán xong hết rồi, bản thân chết, Lan Quy cũng chết…..
……
Màn hình chiếu cảnh quay cuối, bên trong nơi tập trung mọi người không dám thở mạnh. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên vẫn ở trong tư thế ôm nhau.
Sau khi tiếng ‘cắt’ hô lên, hai người mới thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, giống như một loại giải thoát. Khương Mạn vùi đầu vào cổ Bạc Hạc Hiên không chịu ngẩng đầu dậy. Bạc Hạc Hiên vội vã ôm chặt lấy cô, giống như muốn hoà hai cơ thể làm một.
Tuyến tình cảm của Tự Thiên Sách thì đỡ hơn, đã thoát được vai diễn.
Chuyên viên trang điểm đi đến bên cạnh gọi, “Anh Bạc……”