Khương Lệ Sính nhìn Arthur đứng bên, vậy Ngao Thiên và Tang Bưu là ai? Anh cũng không biết.
“Anh cả anh không vui à?”
“Không đâu.” Lòng Khương Lệ Sính thở dài một cái, ánh mắt vẫn dịu dàng: “Em vui là được.”
“Nhưng mà sau này vẫn nên về nhà mình ở thì hơn, nếu không quen, anh mua cho em mấy căn khác, em cứ chọn căn nào em thích.”
“Cám ơn anh cả.” cảm giác ấm áp tràn ngập tim Khương Mạn, cô biết anh cả rất quan tâm và bao dung với mình.
“Nhưng mà, anh ba…..”
Khương Mạn chỉ vào phòng cấp cứu, cô thực sự không hiểu tại sao Khương Nhuệ Trạch lại bị xe cấp cứu đưa vào đây.
Khương Lệ Sính nhướng mày, không che giấu nổi sự phiền não: “Chả biết nó trộm ăn cái gì nữa, đúng là không làm người khác bớt lo được?”
Trộm ăn?
Khương Mạn và Arthur quay qua nhìn nhau, hai người đều im lặng.
Mười phút sau, bác sĩ đi ra vẻ mặt rất đau khổ, đang day day lỗ tai.
“Bệnh nhân ăn nhiều ớt quá, niêm mạc dạ dày và ruột bị kích thích.”
“Chúng tôi đã sơ cứu rồi, nhưng mà vẫn phải làm phẫu thuật.”
“Phẫu thuật?” Khương Mạn sững sờ: “Nặng thế à?”
Bác sĩ đưa mắt nhìn cô, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Cũng không nghiêm trọng, bệnh nhân đã bị bệnh từ trước rồi, chỉ là lần này ăn cay quá nên bị kích thích.”
“Vậy là phẫu thuật……?”
Bác sĩ: “Phẫu thuật bệnh trĩ.”
Khương Vân Sênh Khương Mạn Arthur: “……”
Không hổ là Khương husky!
Khương Mạn mím môi gật đầu: “Mười người đàn ông thì đến chín người bị trĩ, đúng là không nghiêm trọng.”
Nhóm đàn ông: ??? Cô có biết lịch sự là gì không?
Khương Lệ Sính nhíu mày: “Nó ăn nhiều ớt thế để làm gì?”
Khương Mạn mau chóng chuyển chủ đề: “Anh cả, trong công ty còn nhiều chuyện đợi anh về giải quyết đúng không? ở đây cứ giao cho em đi.”
Khương Lệ Sính im lặng một lúc, bây giờ hắn đúng là không có thời gian, chuyện bên phía thằng tư cũng khiến hắn lo lắng. Nếu em gái ở lại viện chăm thằng ba, chắc là tránh được tin tức về thằng tư.
“Vậy anh giao lại cho em, có gì thì gọi điện cho anh.”
“Được!”