“Có y tá mà.” Khương Mạn cười.
Thái độ của Arthur vẫn kiên quyết: “Nhưng cháu vẫn ở đây.”
Khương Mạn cũng không từ chối nữa, một mình cô ở đây cũng có buồn. Buổi tối Bạc Hạc Hiên quay xong liền gọi điện cho Khương Mạn. Sau khi nghe thấy chuyện Khương Nhuệ Trạch trộm ăn socola, bị đưa tới bệnh viện phẫu thuật trĩ. Anh ta trầm mặc một lúc lâu.
“Có bệnh thì chữa sớm có phải là tốt không……”
Khương Mạn ừ một tiếng: “Anh có vấn đề về phương diện đó không?”
Bạc Hạc Hiên: “……Anh rất khoẻ.”
“Vậy là tốt rồi, thật ra cũng không sao, bị bệnh không cần xấu hổ, người bình thường ai chả bị bệnh, đừng giống anh ba của em cảm thấy xấu hổ……”
Bạc Hạc Hiên cười không được khóc không xong, “Có cần anh chứng minh thân thể không?”
Khương Mạn: “…….Cũng không cần vậy.”
Không nói về vấn đề này nữa, Bạc Hạc Hiên lại kể cho cô nghe về ông cháu nhà họ Sở.
Khương Mạn nghe xong thì nghi ngờ: “Bọn họ là ai?”
Bạc Hạc Hiên: Em còn hỏi anh?
Khương Mạn nghĩ một lúc rồi mới chẹp miệng: “Anh nói ông lão nhà họ Sở á….Là cái người ở Vân Miểu Thiên Châu?”
Cô vẫn còn ấn tượng với ông lão đấu tay đôi với cô. Không đúng? Phải là một cao thủ lớn tuổi hay tập thể dục buổi sáng chứ nhỉ?
Cả đưa cháu tên là Sở Thánh Kỳ kia nữa, cô lại nhớ tới cuộc đua xe lần trước.
“Hoá ra hai người này là ông cháu?”
Thế giới này nhỏ vậy hả?
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng rồi cười cười: “Vậy là anh không làm cũng được lợi rồi.”
“Không làm cũng được lợi?”
Người đàn ông giải thích: “Bạn của bạn gái.”
Tim Khương Mạn tự nhiên đập nhanh mất vài nhịp, nhếch khóe môi lên: “Hoá ra là vậy, vậy sau này em lấy danh anh đi lừa người, vậy là không ai thiệt hơn ai rồi.”
“Cũng được, định lấy tên là gì?”
“Vậy cũng phải để em nghĩ đã.” Khương Mạn trêu chọc: “Vậy đợi anh quay xong phim thì chắc em nghĩ ra được.”
Bạc Hạc Hiên hít một hơi, ngữ khí có chút bất lực: “Em dụ dỗ anh à……”