Tang Điềm đưa điện thoại qua giao diện màn hình đang mở một album nhạc, phông nền tối đen, người đàn ông mang một chiếc mặt nạ trắng không có mặt mũi gì. Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc mặt nạ, đồng tử trong mắt Khương Mạn như co lại.
Cái mặt nạ này…..
Là cái mặt nạ cô đeo khi ở Mạt Thế mà? Sau khi cô trở thành kỵ sĩ của Đế Quốc…..
Tay cô chạm lên màn hình, vô tình ấn vào nút play.
Khúc dạo đầu trang trọng màu u ám vang lên, giống như làn sương dày đặc trong khu rừng tối đen và lạnh lẽo. Chất giọng của người đàn ông có một loại cảm giác vô hồn, giống như đang hát sử thi vậy, lấy âm nhạc làm hình tượng, đưa người nghe vào trong thế giới âm thanh của anh ta,
Anh ấy chỉ viết bài hát về một người:
Mặt trăng đỏ máu đánh thức con dã thú ngủ say
Chúng gầm thét xé nát cổ họng loài người
Một kỵ sĩ giẫm qua hàng rào dưới chân
Cô bé nhặt con dao đâm xuyên đầu kẻ địch
Em không phải chó
Em không muốn bị bắt
Em không phải chó
Em không muốn ăn đồ thừa trong đĩa
…….
Ngày tận thế lạnh lẽo như luyện ngục những tháng ngày đói rét
Ai có thể phân biệt được
Ai là người
Ai là chó
……
Chỉ trong tích tắc, điện thoại tuột ra khỏi tay Khương Mạn.
Cô nhớ lại đoạn ký ức đó, những ký ức nghiệt ngã về kiếp đó, về ngày Mạt Thế…..cái kí ức Khương Mạn bị nhốt vào một góc tường.
Kiếp trước trong trí nhớ của cô được bắt đầu khi cô năm tuổi, mở mắt ra nhìn thấy một mảnh đất bị phủ đầy băng tuyết, tuyết rơi dày đặc nhấn chìm tất cả mọi thứ. Cô sống trong một nơi trú ăn đổ nát dưới lòng đất với một nhóm người, thiếu thức ăn, mỗi ngày đều có người chết……
Ranh giới sự sống và cái chết chỉ mong manh như một cái chớp mắt, buổi tối mặt trăng đỏ như máu, cánh cổng của nơi trú ẩn bị mở tung ra, mọi người túa ra như một bầy chim. Tiếng la hét thảm thiết vang lên, cô nhìn thấy cảnh luyện ngục.
Cô thấy một đứa trẻ bị kéo đi……Cô thấy một người phụ nữ bị xé nát bụng…..Cô thấy những con dã thú trong bộ da người đang chém giết ăn thịt chính đồng loại của mình. Cô thấy mọi người biến thành ác quỷ.