Các nhân viên đều khô hết cổ họng, tim đập nhanh, nhìn Khương Mạn ở bên phải bức ảnh hai tay làm động tác hi, cười rạng rỡ, nhất thời bọn họ đều không thể tin được.
Nụ cười này thật đẹp, rõ ràng là bởi vì đường nét trên khuôn mặt tràn đầy sự chán chường, lạnh lùng nhưng lúc này nụ cười trong bức ảnh dường như lại rất ấm áp, tràn đầy niềm vui, khiến khi nhìn người ta bất giác nhếch khóe môi lên.
Cô rõ ràng là...
"Khương Mạn!"
"Khương võ thần! Sao có thể là cô ấy? Sao cô ấy lại ở cùng với Nine??"
"Mọi người chú ý chữ ký bên dưới đi, là Nine - Tiểu Man!!"
Các nhân viên nhìn nhau, cổ họng khô khốc.
"Tôi nhớ trên mạng có người nói rằng dáng vẻ của Tiểu Man rất giống với Khương võ thần..."
"Trời ơi... Khương võ thần là Tiểu Man à? !!"
"Cô ấy là em gái của Nine à? !!"
"Nam thần của tôi là anh trai nữ thần của tôi?! Ôi mẹ ơi, vận may chết tiệt gì đây?!!"
“A!” Nhân viên bán hàng vừa thanh toán cho Khương Mạn bọn họ phiền muộn không thôi, liên tục đập vào ngực mình: “Tôi mù rồi à, tại sao vừa rồi tôi lại không nhận ra bọn họ chứ?! Nếu không, còn có thể xin chụp ảnh cùng! "
"Mau gọi điện thoại cho sếp đi, bảo ông ấy về gấp !!"
……
Một nhà hàng tư nhân tên là Vũ Thường Đinh U được chọn làm địa điểm ăn tối nhưng không phải do Khương Mạn đặt mà là Tang Điềm!
Là một fan hâm mộ của Nine, sau khi biết mối quan hệ giữa Khương Mạn và Khương Tử Mặc, Tang Điềm đã phát huy tài năng “ dính người” của mình. Cô ấy đã cầu xin Khương Mạn nhất định phải giúp mình có một cơ hội gặp được thần tượng!
Khương Tử Mặc biết đối phương là bạn tốt của Khương Mạn nên cũng rất vui vẻ giao lưu kết bạn.
Không gian của Vũ Thương Đinh U rất thanh lịch, tao nhã, hơi giống với đình viện Giang Nam, mỗi chỗ ngồi đều có đình viện riêng.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều mặc đồng phục là Hán phục, có chút cảm giác giống như con cháu vua chúa thời xưa đến đây dùng bữa.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Khương Mạn và những người khác đi tới chỗ ngồi. Khi đi tới chỗ ngoặt, Khương Mạn nhìn thấy một vài người đi ngang qua phía cuối hành lang.
Một bóng người cao gầy đi cuối cùng, nhưng trông rất quen, chính là Lam Tâm đã gặp ở công ty lúc ban ngày.
Còn những người đàn ông béo mập đi trước, Khương Mạn cũng có chút ấn tượng, hình như bọn họ là quản lý của công ty? Ban ngày khi cô kéo Phong Lăng vào phòng họp, những người này kêu la như thể cha mình bị bắt đi...
“Hình như ban ngày đã gặp những người đó ở công ty.” Khương Tử Mặc liếc nhìn.