Khương Mạn sờ sờ trán mình, mặt nóng rực, mím môi, lén cười, lẩm bẩm nói:
"Tại sao lấy hoa quả thôi mà mất những mười lăm phút..."
Lúc này, thời gian trôi qua cực kì chậm.
Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại. Đã 13 phút 45 giây trôi qua rồi!
14 phút 12 giây…
14 phút 35 giây…
14 phút 51 giây…
Khương Mạn liếm răng hàm sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô lập tức lao ra cửa, lúc mở cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.
Người đàn ông đứng trước cửa, trên tay bưng một cái khay, trên đó có một tô mì hải sản nóng hổi.
“14 phút 59 giây, vừa kịp giờ.” Bạc Hạc Hiên cười nói.
Khương Mạn kinh ngạc: "Anh lấy mì hải sản ở đâu vậy?"
Bạc Hạc Hiên đi vào phòng, đặt mì xuống, nhẹ giọng nói: "Ban ngày anh thấy trong tủ lạnh ở tầng 1 có nguyên liệu." Anh nhướng mắt nhìn cô cười: "Em qua đây đi."
Khương Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bát mì thơm phức, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh lại dung túng cho sự tuỳ hứng của cô rồi.
Cô cầm đũa lên, không ngẩng đầu lên nói: "Bữa tối anh vì giúp em lột cua mà chẳng ăn gì, anh cùng ăn với em đi."
"Anh không đói."
"Bảo anh ăn thì anh ăn đi."
Bạc Hạc Hiên: "Ờ."
Hai người cùng nhau ăn một tô mì hải sản.
Khương Mạn sờ sờ bụng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh. Dường như cô không cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông đang nhìn mình.
“Em vẫn muốn ăn kẹo, kẹo bạc hà anh làm ý.” Cô nhìn chằm chằm vào ngón chân và nói: “Kẹo lần trước em đã ăn hết rồi.”
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, móc ra một viên kẹo, bóc vỏ kẹo rồi đưa cho cô.
Khương Mạn ngước mắt nhìn viên kẹo như một viên đá quý. Cô khẽ dời mắt, bắt gặp ánh mắt bất lực và cưng chiều của người đàn ông.
Trong lòng Khương Mạn thở dài, đầu hơi hướng về phía trước, mở miệng ngậm lấy viên kẹo.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên bối rối.
Khương Mạn ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, vị ngọt lành lạnh lan tỏa giữa môi và răng, tim đập mạnh.
Cô nhìn sang hướng khác và hỏi: "Anh còn có nữa không?"
"Anh chỉ mang theo một viên thôi."
Khương Mạn ồ một tiếng rồi nói: "Anh có muốn ăn không?"
Bạc Hạc Hiên hơi giật mình. Ngay sau đó, cô đột ngột nắm lấy cổ áo của anh và kéo anh lại gần...
Nụ hôn nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn chạm nước, cô lập tức buông anh ra, ngồi về vị trí ban đầu, lưng thẳng, cằm hơi ngước lên. Cao quý, quyến rũ và điềm tĩnh! Nhưng trong mắt vẫn mang chút kiêu ngạo và đắc ý!
Bạc Hạc Hiên kinh ngạc nhìn cô.