Khương Mạn trước đây đúng là từng ăn thử, rất nhiều năm về trước, bị người mẹ nuôi Lý Vân lừa ăn thử.
Arthur quay đầu nhìn con chó Ngạo Thiên, từ từ đưa tay ra.
“Ư! âu âu! u âu!”
Con chó Ngạo Thiên sợ chết kiếp kêu ầm ĩ.
Khương Mạn lấy tai nghe ra: “Nghe nói mấy con chó bị doạ cho sợ hãi, thịt lại càng ngon.”
Con chó lập tức im mồm, cả người run run. Con ác bá cũng không dám ngông nghênh nữa, chó và ngỗng dựa sát lại với nhau, như là đang an ủi lẫn nhau.
Khương Mạn đột nhiên thở ra một câu tiếc nuối: “Tiếc thật, người Bắc Thành hình như thích ăn thịt chó hơn.”
“Không gọi món này ở ngoài được……”
Arthur tự nhiên nhấc con dao cắt hoa quả trên bàn trà lên, “Chúng ta có sẵn nguyên liệu rồi mà.”
“Đúng nhỉ.”
Một lớn một nhỏ bước về phía con chó, cả hai đều mang ánh mắt ‘thiện lành’. Khương Mạn và Arthur vui vẻ bàn luận 108 cách chế biến thịt chó và thịt ngỗng.
Trong nhận thức của con chó và con ngỗng, hai kẻ này là cầm thú chứ không phải người! là ma quỷ!!
Điện thoại kêu lên, Khương Mạn còn đang tưởng người ta giao đồ ăn tới, vừa nhìn thì thấy là số của Lý Mặc.
“Alô thư ký Lý.”
“Ngại quá, tối rồi còn làm phiền cô Khương.” Giọng Lý mặc mang theo ý xin lỗi: “Bên phía biệt thự có chút vấn đề, có một nhân viên kích hoạt hệ thống an ninh nên bị nhốt ở phía bên trong, tôi lại không có quyền tắt hệ thống đó.”
“Có thể phiền cô qua đây một chuyến được không?”
Khương Mạn không hề do dự: “Không có vấn đề gì, tôi qua đây.”
……
Tại biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu.
Sau khi Khương Mạn tới thì thấy có chút kỳ quái, cửa sân mở toang. Sau khi cô đi vào, bước được vài bước trên hành lang thì đột nhiên dừng lại. Đèn trong biệt thự tắt tối om, đèn đường đèn hành lang cũng bị tắt hết.
Nhờ vào ánh sáng le lói chỉ có thể nhìn thấy những thứ mơ hồ, đủ để nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc cửa.
Khương Mạn sững sờ, lúc người kia đứng dậy đèn trong hoa viên và các nơi khác cũng bừng sáng theo. Cô nhìn thấy dung mạo tuấn tú cao quý ở ngay trước mặt, đang cúi đầu mỉm cười với cô.
Giống như một vị thần đang nhìn xuống trần gian, bị vấy bẩn bởi dục vọng của phàm tục, mê hoặc lòng người, nhiễu loại nhân tâm.
Bạc Hạc Hiên để hành lý ở trên tay xuống, nhìn cô than một câu: “Lạnh quá, sao tới chậm quá vậy?”
Khương Mạn nhếch môi, lao tới nhào vào lồng ngực của anh, Bạc Hạc Hiên đón được cô, miệng không nhịn được bật cười.
“Lén lút quay về sao không nói cho em, cho anh chết rét, đáng đời!”
Bạc Hạc Hiên ôm cô thật chặt, cười thành tiếng: “Nếu không lén quay lại, có khi nhà bị phá rồi.”