(Cho nên Vân Mạn rốt cuộc là ai vậy?)
Trong kênh livestream của Hoàng Tư Vân. Một người đàn ông đội mũ pikachu trùm đầu đang ngồi trả lời câu hỏi của cư dân mạng:
“Tôi đóng thì vệ của Bất Ly ở trong phim, đương nhiên là đồng nghiệp với chị Mạn rồi.”
“Nói nhỏ với mọi người nhé, dạ dày của chị Mạn thật sự không bình thường, mấy anh hậu cần nhìn thấy chị ấy đều bị doạ sợ ha ha ha!”
“Cái mũ pikachu này? Chị Mạn tặng tôi đó, chị ấy cũng có một cái, giống nhau!”
“Hả? mọi người hỏi kết cục của Bất Ly và Lan Quy? Trên mạng không phải có rồi sao? Ha ha tôi không được phép nói, ồ, còn có người hỏi anh Bạc và chị Mạn có quan hệ riêng tư gì không?”
Người đàn ông ra vẻ ngây thơ: “Quan hệ đồng nghiệp, chỉ là đồng nghiệp bình thường, chị Mạn đối xử với ai cũng tốt như vậy, anh Sách, chị Mạn, và anh Bạc được gọi là bộ ba của ‘Chiến cốt’, ba người toàn trộm đi ăn đêm thôi!”
Người đàn ông tự xưng Hoàng Tư Vân trong livestream nói, nếu Khương Mạn có mặt sẽ gọi anh ta là Hoàng yêu quái.
Vì đây chính là nam yêu tinh trong khi quay ‘Chiến cốt’ đã mời Khương Mạn đến ‘ăn’ mình!
Trang viên Thiên Cổ.
Bạc Thiên Y xem được livestream này, nở nụ cười giễu cợt: “Thằng hề này cũng biết cách bám độ nóng của chị dâu em phết!”
Nói xong nhìn sang người đàn ông đang bình tĩnh ngồi uống rượu, bắt đầu ghét bỏ: “Tí nữa anh định làm gì? Chị dâu em đâu? Sắp qua năm mới rồi anh biết không? Để cô nương nhà người ta ở một mình anh không biết nghĩ à?”
Bạc Hạc Hiên nghe thấy mấy lời quen thuộc này, cảm thấy như trước mặt mình là một Arthur thứ hai. Thật là có trốn vào đâu cũng không được yên tĩnh.
“Khoảng thời gian này em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Bạc Hạc Hiên đẩy gọng kính trên mũi, tay cầm tài liệu lên xem, “Chuyện ở tập đoàn anh giải quyết cho.”
Bạc Thiên Y nhăn mặt, sắc mặt tối xuống, nhìn Lý Mặc đứng bên cạnh.
Người đứng bên cạnh đứng bất động nở nụ cười mỉm.
Mặt cô âm trầm nói: “Em chỉ ho có vài tiếng, đừng chuyện bé xé ra to thế chứ?”
“Gần đây anh không phải quay phim, rảnh rỗi.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói.
“Rảnh thì anh đi nói chuyện yêu đương đi, anh……”
“Vẫn đang nói.”
Bạc Thiên Y nghẹn lời, giọng trầm xuống: “Chị dâu em đồng ý?”
“Ừ.”
Bạc Thiên Y nắm lấy bánh xe của xe lăn, lăn xe tới bên cạnh anh định cướp tập tài liệu mà anh đang xem. Bạc Hạc Hiên không thèm ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay ấn vào giữa trán em mình đẩy nó ra xa, Bạc Thiên Y khoa chân múa tay nửa ngày cũng không tới gần được anh.
“Khó khăn lắm mới lừa được người vào tay, anh không nắm bắt cơ hội yêu đương đi? Chả chuyên tâm yêu đương gì cả, anh lại muốn cô đơn cả đời đấy à?”
Bạc Thiên Y vừa nói xong thì trán bị búng một cái.
Bạc Hạc Hiên đúng là đau đầu với đứa em này, anh ngẩng đầu vặn cổ, khớp xương kêu răng rắc, thở dài một hơi nhìn em gái mình.
Ánh mắt có chút u ám và bất lực, “Không muốn gặp chị dâu nữa hả?”