Ban đêm anh mất kiểm soát, ban ngày sau khi anh khôi phục sự tỉnh táo, đều sẽ ở trong này tắm rửa, chỉnh đốn lại rồi mới ra ngoài gặp người khác.
Trong phòng có nhà tắm, Bạc Hạc Hiên đặt cô vào trong bồn tắm, đang định đứng dậy, Khương Mạn lại kéo anh lại.
Đôi mắt cô lười biếng, giọng điệu kiêu ngạo và cứng rắn: “Cho anh đi rồi sao?”
Bạc Hạc Hiên mím môi nhìn cô, trong dáng vẻ nhếch nhác còn mang theo mấy phần nghi hoặc.
Khương Mạn rời tầm mắt, không nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói: “Họa mà anh gây ra thì anh phải chịu trách nhiệm tới cùng. Em không còn sức nữa rồi, anh giúp em tắm đi……”
Nói cơ thể kiệt sức không phải là một lời nói dối.
Lúc này đừng nói cô sử dụng siêu năng lực mà ngay cả bước đi cũng còn khó khăn. Di chứng của việc sử dụng siêu năng lực quá mức, trở nên yếu ớt là điều khó tránh khỏi.
Mệt đến nỗi lúc này trong đầu cô không còn cảm thấy sự lựa chọn này là 'xấu hổ' nữa.
Trong bồn tắm rộng bằng nửa căn phòng, Bạc Hạc Hiên ngồi dựa vào thành bồn, bắp thịt ở lưng và cánh tay đều căng lên, lộ ra vẻ căng thẳng.
Khương Mạn nằm gọn trong lòng anh, đôi mắt xinh đẹp uể oải của cô được che đi một nửa trông giống như một con mèo lười biếng.
Đồng từ màu nâu như thủy tinh có chút mơ hồ như thể cô vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng cũng giống như thả hồn về nơi xa xôi sau khi quá mệt mỏi.
Bạc Hạc Hiên dùng ngón tay vuốt vuốt lưng cô, mắt nhìn vào những vết bầm tím và vết răng trên vai và cổ cô.
Ánh mắt anh u ám đến cực điểm.
Ngón tay anh vô thức vuốt ve những nơi bị thương từng chút một.
Cô vốn có làn da trắng nên những vết đó trông nổi bật đến đáng sợ.
Khương Mạn uể oải khẽ nói: "Anh làm gì vậy?"
“Em không nên đến đây.” Giọng Bạc Hạc Hiên trở nên nghiêm khắc một cách vô cớ, anh vô thức siết chặt eo cô. Tay anh run lên sợ hãi.
Từ trong vòng tay anh, Khương Mạn ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến anh lúng túng, cô nheo mắt lại: "Anh lấy đâu ra tự tin để hung dữ với em vậy?"
Bạc Hạc Hiên : "..." Quả thực anh không có tự tin.
"Bạc Hạc Hiên, anh có biết nói dối là mũi sẽ dài ra không?"
Bạc Hạc Hiên: "..."
"Không phải anh rất thông minh sao? Sao đột nhiên lại trở nên ngốc nghếch như vậy? Sau khi yêu đương thì trí tuệ bị suy giảm sao?"
Bạc Hạc Hiên: "..."
"Thuốc ức chế mất công dụng, anh không nói với em mà tự nhốt mình lại. Có phải anh xem thường năng lực của em không?"
Người đàn ông bị hỏi đến á khẩu, không nói nên lời. Khi nghe đến câu chất vấn cuối cùng, anh không nhịn được liền biện bạch: "Anh sợ em bị thương."
“Anh cho rằng em không đánh thắng tên điên anh sao?” Khương Mạn nhướng mày.
Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào những vết bầm tím trên người cô, lại nhìn vào ánh mắt của cô, không nói gì.