"Nhưng vết cấu và vết bầm trên cổ của chị dâu tôi là sao vậy? Da môi cũng bị rách... Ai đánh chị ấy vậy?" Bạc Thiên Y cau mày, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận: "Là tên chết tiệt nào vậy?"
Lý Mặc không biết nên nói thế nào cho hợp lý. Để ngăn sự hiểu lầm ngày càng lớn nên anh ta thở dài và nói một cách không rõ ràng: “Thực ra giới trẻ ngày nay… đôi khi sẽ có những sở thích kỳ lạ, điều này cũng dễ hiểu thôi”.
Đặc biệt là người này còn là anh trai của cô, cô không thông cảm cũng không được.
Lý Mặc không nói ra những lời này mà chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện.
Lúc đầu Bạc Thiên Y không hiểu, sau đó mắt cô ấy mở to, lông mi run rẩy và cảm thấy chấn động...
Cô ấy hít một hơi thật sâu, một hồi mới thở ra.
"Chị dâu ... thật khó cho chị ấy..."
Lý Mặc gật đầu: "Đúng vậy."
Lông mày của Bạc Thiên Y nhíu lại, mím chặt môi và lẩm bẩm: "Kể từ khi từ Zeus trở về, anh cả giống như biến thành một người khác, nhưng tôi ngờ rằng nơi đó còn có thể khiến người ta sinh ra sở thích biến thái như vậy..."
"Những năm đó rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì ...?!"
"Haizz..." Lý Mặc thở dài: "Những năm ấy, cậu ấy đã rất khổ cực."
"Chẳng trách lâu như vậy, anh ấy mới tán đổ được chị dâu..."
"Vâng....."
"Xem ra anh cả giỏi hơn trong tưởng tượng của tôi một chút, có thể khiến cho chị dâu hy sinh cho anh ấy nhiều như vậy..."
"Đúng không…"
"Ôi..." Một tiếng thở dài kéo dài rất lâu.
Trong ánh mắt thương cảm của tiểu Bạc tổng và thư ký Lý mang theo chút ... kiêu hãnh kỳ lạ?
……
Sau khi Bạc Hạc Hiên nghe điện thoại xong, anh đã liên tục hắt hơi.
Khương Mạn ngồi trên xích đu, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Anh bị cảm à?” Không phải chứ, nhờ vào năng lực chữa trị của cô, bây giờ anh sẽ khỏe như trâu như ngựa mới đúng chứ!
"Có thể có người đang mắng chửi sau lưng anh."
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nói, nhìn dáng vẻ uể oải của cô, nghĩ đến tin vừa rồi mình nghe trong điện thoại, lòng anh lại trở nên ấm áp hơn.
"Nghe nói chim trong vương đình phát điên rồi, rất nhiều người gặp tai hoạ."
Khương Mạn chớp chớp mắt: "Hả? Còn người cha xấu xa đó thì sao, ông ta có bị không?"
Cụm từ 'người cha xấu xa' được cô nói ra không chút kiêng dè khiến Bạc Hạc Hiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Dù có đau khổ, khó khăn như thế nào nhưng khi có cô ở đây thì cảm giác lạnh lẽo đều tan biến hết.
Bạc Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô: " Có lẽ là thần thánh có mắt, đều tập trung vào “chăm sóc” ông ấy."