“Anh có vấn đề gì vậy!”
“Anh tư cũng có vấn đề gì vậy!”
“Chú Hiên có gì đó sai sai!”
“Bạc tổng đúng là có vấn đề……”
Bốn người đồng thanh một lúc.
Khương Mạn trầm mặc một giây, sau đó bổ sung thêm: “Anh tư nhà tôi cũng có gì đó sai sai.”
Ba người còn lại đồng tình gật đầu.
Giữa hai người này rốt cuộc có việc gì vậy?
Ngoài cái ban công lớn hình bầu dục ở trên tầng ba, Khương Tử Mặc đang ngồi thẫn thờ, trong tay cầm một tập giấy nháp, hình như đang vẽ gì đó, sau đó đưa cho Bạc Hạc Hiên.
Sau khi Bạc Hạc Hiên xem xong, thần sắc trên mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Đây là Khương Tử Mặc vẽ phác thảo, có những cảnh chỉ dùng hai ba nét bút là phác thành hình. Có thể nhìn ra……là vẽ Bạc Hạc Hiên, chủ yếu là phác ra biểu cảm……
Bạc Hạc Hiên cực kỳ đau đầu.
“Mau đốt đi.” Khương Tử Mặc nói.
Bạc Hạc Hiên dùng cái bật lửa đốt bức tranh đi, nhìn ngọn lửa thiêu đốt bức tranh chỉ còn tro tàn, đầu anh lại càng đau hơn.
“Cậu có chắc là bản thân không có dị năng không?”
Khương Tử Mặc bĩu môi: “Trước đây thì chắc, bây giờ không chắc lắm.”
Cứ cho việc nằm mơ này cũng là một dị năng, vậy cái dị năng này cũng thật……Hai người đàn ông nhìn nhau, xấu hổ cực độ.
“Việc này vẫn nên nói cho Yêu Nhi biết.” Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi.
Khương Tử Mặc gật đầu: “Anh nói hay tôi nói?”
“Cậu.” Bạc Hạc Hiên không hề do dự.
Khương Tử Mặc nhíu mày: “Anh có cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi không?”
“Cậu nói, tôi dỗ, cùng nhau phối hợp.”
Khương Tử Mặc định nói gì đấy nhưng lại thôi.
“Hai vị đây là……” Khương Mạn sờ sờ cằm, thâm ý nhìn hai người, ánh mắt còn nhìn vào đống tro tàn còn sót lại.
Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười nhẹ: “Tử Mặc có lời muốn nói với em.”
Khương Tử Mặc lườm anh một cái, vội vã nói: “Thực ra Bạc Hạc Hiên có một chuyện bất ngờ muốn giành cho em.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày nhìn lại anh ta. Khương Tử Mặc nở một nụ cười hết sức tiêu chuẩn.
“Chuyện bất ngờ?” Khương Mạn chống hông bước tới gần, “Sao cứ cảm thấy chuyện này là kinh sợ thì đúng hơn nhỉ?”