Ánh mắt của tiểu Lý Quân sáng rực, nhanh chóng cúi đầu xuống nói: “Em viết sai chính tả nên mới bị trừ điểm, lần sau em nhất định không viết sai chính tả nữa.”
“Vậy bài tập kỳ nghỉ đông thêm một phần, chép lại chữ viết sai kia một nghìn lần nhé?” Bạc Hạc Hiên hiền từ xoa đầu tiểu Lý Quân.
Cậu bé không do dự, gật đầu đáp: “Em chép ba nghìn từ.”
“Bé ngoan.”
Hổ Tử ở bên cạnh run lên một cái, bánh tart đã đưa tới miệng còn rơi xuống.
Không thể tin nổi mà nhìn hai con quỷ một lớn một nhỏ này, bất giác nhớ lại bài kiểm tra cuối kỳ của mình bởi vì nhận sai chữ mà bị trừ mấy điểm.
Càng nghĩ, Hổ Tử càng sợ hãi.
Cúi đầu làu bàu nói: “Đàn ông...cũng rất đáng sợ ……”
……
Trong vườn hoa, tiếng cười đùa náo nhiệt.
Khung cảnh lúc này, lại giống như quay về lúc còn ở ‘Một cuộc sống khác’.
Khương Nhuệ Trạch đứng cách đó không xa, thêm vài viên đá vào ly rượu trong tay, đứng bên cạnh còn có một Quỷ Hồ ăn trực uống trực.
“Tôi nói khí không phải chứ, anh cả và anh hai đều là anh trai anh, hai người này hàng năm đều nằm trong danh sách những người mà Tây bán cầu muốn lấy làm chồng nhất cũng không phải là không có lí do đâu!”
Quỷ Hồ cảm khái: “Anh thật sự nên học hỏi chút đi.”
“Đồ ăn cũng không bịt nổi miệng anh phải không?” Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái, cúi đầu cầm điện thoại, không biết là đang nhắn tin với ai đây.
Quỷ Hồ cười hề hề, nhìn Bạc Hạc Hiên đang lượn qua lượn lại giữa đám nhỏ, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là người đàn ông lúc này đang quấn một chiếc tạp dề.
Chiều cao 1m90, eo thon chân dài, nhan sắc đẹp đến đáng sợ.
Dáng vẻ tươi cười, xua tan đi cảm giác xa cách, trông không còn vẻ cao quý không thể với tới nữa, thỉnh thoảng lại cười đùa với đám trẻ.
Không giống với một vị thần cao quý, trên người đã nhiễm cảm giác bình dị đời thường, tràn đầy ấm áp.
Triệt để phá vỡ ấn tượng cứng nhắc của Quỷ Hồ đối với anh.
“Em rể này của anh ……thật không tầm thường, trông anh ta có vẻ rất thích trẻ con, chưa biết chừng sau này anh sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái đấy.”
Câu này đã thành công khiến cho Khương Nhuệ Trạch rối bời.
Anh ấy nhìn tin nhắn vừa gửi tới, khóe miệng cong lên, lại bị cưỡng ép đè xuống.
“Có phải anh rảnh đến phát điên rồi không?” Muốn ăn đòn à?
Mắng thì mắng vậy, Khương Nhuệ Trạch vẫn nhìn về phía mấy đứa trẻ, không thể không thừa nhận suy nghĩ của Quỷ Hồ không sai.