Tôn Hiểu Hiểu sững sờ: "Làm sao anh biết?"
Hiểu Hiểu Quân là tên cô ấy dùng để vẽ tranh ở trong nước, còn tên quốc tế là: Sunx.
Cô ta tự cho rằng lớp vỏ bọc này đã được giấu rất kỹ.
"Giải thưởng vẽ tranh Alexander Lucci tương đương với giải Nobel trong giới nghệ thuật. Tác phẩm" Hôn lễ ở thiên đường "mà cô đã đoạt giải đang ở trong phòng triển lãm của tôi."
Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên: "Hoá ra là anh là người đã đem bức tranh đó đi..."
Khương Vân Sênh ừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tò mò, nhìn xuống cô ta: "Tôi cũng không ngờ cô lại là Sunx."
Tôn Hiểu Hiểu có chút khó xử.
“Tôi giành được giải thưởng đó là do may mắn thôi.” Cô ta lúng túng nói.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình là một nhà nghệ thuật, so với vẽ tranh thì cô ta thích đóng phim hơn.
"May mắn giành được Giải thưởng vẽ tranh Alexander Lucci. Đây cũng là một loại thực lực, sau đó sao cô lại không vẽ nữa?"
Tôn Hiểu Hiểu im lặng một lúc, sau đó nói: "Tôi là một người bình thường, nghệ thuật là phải thanh cao, tao nhã, không nên bị vấy bẩn."
Trong khoảng thời gian đó, sự nghiệp diễn xuất của cô ngày càng xuống dốc, người cũng rơi vào vòng luẩn quẩn của danh lợi. Các bức tranh được vẽ ra đều theo một khuynh hướng xấu.
“Tôi đã xem những bức tranh sau này của cô, tôi cũng đã xem những bức tranh ship CP mà cô đã vẽ với tên Hiểu Hiểu Quân.” Khương Vân Sênh nhẹ nhàng nói: “Chúng rất đẹp, tôi rất mong chờ cái tên Sunx sẽ hoạt động trở lại trên sân khấu quốc tế. "
Tôn Hiểu Hiểu sững sờ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta.
Trái tim cô đột nhiên lệch một nhịp, có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Cảm ơn anh."
“Gần đây tôi cũng đang vẽ tranh. Nếu cô Tôn rảnh, cô có thể hướng dẫn tôi một chút được không?” Khương Vân Sênh nhẹ giọng hỏi.
"Anh vẽ gì?"
“Váy cưới.” Khương Vân Sênh nhìn cô ta một cách chăm chú: “Cảm hứng lấy từ bức tranh“ Hôn lễ ở thiên đường ”của cô.”
Tôn Hiểu Hiểu ồ một tiếng, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi nóng.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ: " Chuẩn bị cho Khương Mạn sao?"
Khương Vân Sênh: "Ừ."
"Vậy tôi sẽ bớt chút thời gian để xem qua giúp anh."
Khương Vân Sênh nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn cô Tôn."
Tôn Hiểu Hiểu cười, trong lòng lẩm bẩm: Hừm ... không cần cảm ơn.
Ngày đầu năm mới này chắc chắn là một đêm không ngủ.
Khương Mạn đã thêm tất cả bạn bè trong giới vào một nhóm. Vào đêm giao thừa, lì xì trên WeChat sẽ không giới hạn số tiền. Phú bà Khương đã tung tay phát vài cái lì xì có số tiền lên tới 8888 tệ.
Nó khiến mọi người tranh giành nhau, kết quả là đám này vô cùng xui xẻo. Vận may của họ giống như sờ phải phân chó, lần nào cũng bốc phải mùi hôi thối!
Bạc Hạc Hiên - 'Vua may mắn', đứng ra cảm ơn: (Đã nhận được tiền tiêu vặt, cảm ơn boss!)
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!