Tang Điềm thở ra một hơi, “Thế nếu lúc khách hàng không cần tới tôi, tôi có được chơi game không?”
“Đương nhiên có thể.” Chủ tiệm net nở nụ cười tươi: “Trừ vào tiền lương là được mà”
Tang Điềm: “…..” cứ coi như tôi chưa hỏi……
……
Hãng phim truyền hình Hoành Sơn.
Bạc Hạc Hiên bước tới nơi quen thuộc, gặp mặt những người quen cũ. Gặp quản lý của hãng phim người này gọi là Lão Hứa.
“Bạc ảnh đế tới đóng vai quần chúng à hahaha, thế này là cướp bát cơm của người khác rồi!”
Bạc Hạc Hiên cười khổ, “Đâu thể dựa vào danh tiếng và tiền bạc được, như vậy sẽ bị trừ lương.”
Lão Hứa đứng ngốc một lúc, “Đóng diễn viên quần chúng thật hả?”
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
“Vậy qua kia xếp hàng đi, dạo này có mấy cảnh quay dân chúng, chắc là thiếu người đóng vai xác chết nữa.”
Bạc Hạc Hiên: “……Được.”
(Để Bạc ảnh đế đóng vai xác chết quần chúng?)
(Thú vị, cực kỳ thú vị!)
(Thảo nào của Bạc thần lại là: Con mắt của người thường không thể thấy bạn. Đúng là diễn viên quần chúng cả đời không có danh tiếng!)
(Tôi phát hiện Lý lão âm lại bắt đầu âm u, nhưng những nghề này rất có ý nghĩa! Có vẻ như Bạc thần từ lúc vào nghề đã nhận ngay giải diễn viên chính xuất sắc nhất, anh ấy chưa bao giờ đóng vai quần chúng đúng không nhỉ?)
(Phụt……thần rớt đài? Tự nhiên mong đợi……)
(Rốt cuộc Khương võ thần là nghề gì vậy?)
“Những con tằm sẽ chết khi nhả hết tơ vào mùa xuân, cây nến rực cháy sẽ hoá thành tro tàn. Máu đỏ rơi xuống không hề vô nghĩa, hoà vào lớp đất xuân nuôi dưỡng hoa cỏ……”
Khương Mạn chán ghét nhìn lời gợi ý trong tay, “Gợi ý rõ ràng chút được không? Chả nhẽ định để tôi làm giáo viên?”
A Tam: “…….” Chị, không cần thẳng toẹt vậy đâu.
“Theo như cái đức tính của tổ ekip này, chắc chắn không cho tôi đi trông em bé đâu đúng không, vậy cho tôi đi trông học sinh mẫu giáo à?”
A Tam lại rơi vào im lặng.
Khương Mạn nhìn thấy căn biệt thự trước mặt liền vứt cái thẻ gợi ý đi, “Nhìn thế này thì chắc là làm bảo mẫu cho nhà giàu!”
Cô đang định bước vào biệt thự thì có người mở từ bên trong ra. Một bóng dáng vênh váo mà quen thuộc đi ra.
Cổ đeo khăn lông chồn, kính râm, dây chuyền vàng bản to……
Khương Mạn nhìn đối phương rồi im lặng trong ba giây: “Em chính là người mà tổ chương trình phân đến làm học sinh của chị?”
Khương Tiểu Ngọc đắc ý: “Không ngờ tới hả! chính là bản thiếu gia!”
Cư dân mạng: (???)
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!