Khương Tiểu Bảo sững sờ, mặt đỏ bừng như vừa bị tát.
(Bảo nhi gia này thực sự khiến tôi tức điên! Có tiền thì giỏi lắm sao? Thật sự giống với lời của Khương võ thần, do người lớn trong nhà dạy dỗ không tốt!)
(Tức quá đi, vừa không nhịn được mà muốn khóc, làm tôi nhớ đến tiểu thiên sứ Quân Quân của tôi quá!)
(Tôi đã cùng con tôi xem mùa đầu tiên của "Một cuộc sống khác trên thế giới", sau khi xem nó không còn kén chọn nữa. Nó còn học được cách tự kiểm điểm và nói rằng cuộc sống của mình tốt hơn nhiều so với đám trẻ Quân Quân…)
(Sống trong một căn biệt thự lớn, được ăn sung mặc sướng, thằng bé có điều kiện vật chất khiến rất nhiều người phải ghen tị, nhưng não thì rỗng tuếch …)
(Khương võ thần ăn rất tốt, nhưng cô ấy không bao giờ lãng phí thức ăn. Mọi người đều biết điều này. Như cô ấy nói, ai thích ăn đồ ăn thừa chứ? Lại còn thức ăn thừa trong miệng của người khác! Dạy người ta thế nào thì mình làm vậy, đây là phẩm chất mà một giáo viên cần phải có!)
(Khương mãnh hổ vẫn là mãnh hổ, tôi luôn yêu trái tim ấm áp của cô ấy! !)
Khương Mạn không quan tâm Khương Tiểu Bảo có xấu hổ hay không, cũng không quan tâm đến việc cậu ta có nghe hiểu lời mình nói hay không.
Trong nồi còn một chút mì, cô nhìn A Tam: "Anh chưa ăn trưa đúng không, còn thừa một chút mì, anh có muốn ăn không?"
A Tam gật đầu, dù sao anh ta cũng không chê, có đồ ăn là tốt rồi.
“Vậy tôi sẽ thêm cho anh một quả trứng.” Khương Mạn nói xong liền liếc nhìn Khương Tiểu Bảo: “Trừ vào tiền lương của tôi, không có vấn đề gì chứ.”
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm vài câu, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức giống như vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy tội lỗi. Cậu ta không phải là người keo kiệt như vậy ...
Sao lại đến mức một quả trứng cũng phải tính tiền với cô chứ?
Khương Mạn coi như cậu ta ngầm đồng ý, đi lấy một bát mì khác và gọi A Tam đến ăn.
A Tam đặt máy quay lên bàn, sau khi nói cảm ơn thì anh ta bắt đầu ăn.
Mì hơi vón cục, nhưng ăn một bát mì nóng trong ngày lạnh khiến cả người ấm lại, anh ta giơ ngón tay cái lên: "Tay nghề nấu ăn của cô Khương đã tiến bộ hơn rồi. Mùa đầu tiên, suýt chút nữa cô đã đốt cả bếp."
“Đúng vậy.” Khương Mạn mỉm cười: “Là do anh Bạc dạy giỏi.”
"Anh Bạc rất đỉnh. Các món anh ấy nấu đều rất ngon."
Khương Mạn và A Tam trò chuyện như thể bên cạnh họ không có ai khác.
(Xì... Bạc Thần dạy Khương võ thần nấu ăn sao? Khi nào vậy?)
(Tôi cảm thấy có vẻ như mình đã nghe được bí mật tuyệt vời gì đó…)
(Chỉ có cảm thấy ánh mắt Bảo nhi gia nhìn Khương võ thần rất kỳ lạ sao?)
Khương Tiểu Bảo cũng không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình.
Thật ra cậu ta muốn thân thiết Khương Mạn, nhưng cậu ta cũng biết rõ chị họ không thích mình.
Rõ ràng bọn họ mới là họ hàng, tại sao chị họ và người đàn ông tên A Tam này có thể nói chuyện cười đùa với nhau như vậy, từ đầu đến cuối luôn cách xa cậu ta cả ngàn cây số.
Anh cả, chị hai và cả cha nữa ... tại sao tất cả mọi người đều như vậy!
Đột nhiên Khương Tiểu Bảo trở nên cáu kỉnh, chuông cửa đột nhiên vang lên, có lẽ là đồ ăn gọi bên người đã tới.
Cậu ta lập tức giận dữ nói: "Đồ ăn em đặt tới rồi, chị đi lấy cho em đi!"
Khương Mạn liếc cậu ta một cái, không nói gì rồi đi lấy đồ ăn giúp cậu ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!